Cơm trên bàn đều là do Tạ Ứng gọi đồ ăn bên ngoài, chia làm ba phần.
Tạ Ứng ăn cơm cực kỳ nhanh, hai tay cùng lúc hoạt động, chỉ chốc lát đã giải quyết xong phần của mình, quay đầu nhìn thấy cô bé đang ăn từng miếng nhỏ một cách từ tốn, giống như một chú chuột hamster nhỏ.
Nghe thấy lời Tạ Trường Khâm, hắn không hài lòng nói: "Nhóc con gì chứ? Người ta tên là Diên Diên."
Tạ Trường Khâm cười khẩy.
"Nhóc con."
Nói xong, cậu ăn cơm xong liền rời đi.
Mãi đến buổi chiều, mấy người anh em của Tạ Ứng đều đến, hiếu kỳ tới gần nhìn ngó.
"Anh Ứng, con bé câm kia đâu rồi?"
Tạ Ứng lập tức sầm mặt.
"Câm cái mẹ mày! Có biết nói chuyện không hả?"
Quay đầu nhìn mấy tên anh em cao to lực lưỡng, ăn nói không biết kiêng nể, hắn cao giọng nói: "Từ hôm nay trở đi, vĩnh viễn không được nhắc đến hai chữ "con câm"! Không nói được, người điếc, câm điếc, những từ này một chữ cũng không được nói, nếu để anh nghe thấy thì cứ xem anh xử lý bọn mày thế nào!"
Mấy người kia nhún vai, nhìn thấy Lục Diên đi xuống, lập tức vây quanh chào hỏi.
Còn có mấy người ngo ngoe rục rịch muốn chọc chọc vào khuôn mặt mũm mĩm của cô bé.
Tạ Ứng đang định đuổi mấy tên thích sờ mó lung tung này ra ngoài, Hồ Ly đột nhiên nói: "Anh Ứng, em có chút chuyện muốn bàn bạc với anh."
Rồi gọi hắn sang một bên.
"Anh Ứng, anh sẽ không thật sự để cô bé này ở lại đây chứ? Một hai ngày thì được, nhưng thời gian dài cũng không phải là cách."
Tạ Ứng cau mày: "Nói thẳng đi."
“Cô bé này đúng là đáng thương, nhưng ít nhất cũng nên xem thái độ của người nhà cô bé thế nào đã, sau đó mới quyết định."
Dù sao cũng là một con người, tuy mọi người đều thích, cũng bằng lòng để cô bé ở lại đây nhưng chuyện này không phải nói làm là làm được.
Nghe vậy, trên mặt Tạ Ứng hiện lên vài phần hung dữ.
Không phải là hắn không hiểu đạo lý này, suy nghĩ một chút, hắn cắn răng.
Cùng lắm thì tìm được người nhà của Lục Diên, dùng uy hϊếp dụ dỗ, ép buộc họ giao đứa bé ra.
Dù sao thì hắn cũng sẽ không để đứa bé sống cùng với loại cha mẹ như vậy.
"Được."
Hắn giơ tay ra, chỉ vào một tên đàn em, nói: "Vậy mày đi báo cảnh sát đi, để bọn họ giúp đỡ tìm bố mẹ của Lục Diên."
Tên đàn em kia nghe vậy, hai chân mềm nhũn, suýt chút nữa thì quỳ xuống đất.
"Anh Ứng, anh đừng trêu em nữa, em mà báo cảnh sát, người ta báo cảnh sát bắt em còn nhanh hơn."
Tạ Ứng quay đầu nhìn những người khác, tất cả mọi người đều dời ánh mắt đi chỗ khác.
So với đánh nhau gây chuyện, bọn họ không sợ ai cả, nhưng nếu bảo đến đồn cảnh sát, vậy thì thôi đi.
"Vô dụng!"
Tạ Ứng mắng một tiếng, dứt khoát nói: "Đến đồn cảnh sát cũng không dám đi, còn ra ngoài lăn lộn cái gì!"
Nhìn Lục Diên đang được mọi người vây quanh, hắn cắn răng.
"Anh đi!"
Tạ Ứng nói năng hùng hồn, khí thế bừng bừng.