Trương Giai Duyệt nói xong, ánh mắt dừng ở trên người Cố Ngôn, chưa kịp nói thêm gì, những người khác lại tới, đại khái không nghĩ đến Cố Ngôn và Triều Đồng sẽ tham gia tiết mục lần này, cho nên đều kinh hô ra tiếng.
“Thầy Cố, cô Đồng, em là fans của hai người.” Trong đó có một vị khách quý vui vẻ nói.
“Em cũng vậy, em cũng vậy!” Vài người phụ họa, ngôn từ kích động vọt về phía Triều Đồng.
Đùa gì thế, Cố Ngôn và Triều Đồng! Đó chính là biểu tượng của lưu lượng di động, đại thần màn ảnh, đỉnh lưu trong đỉnh lưu, là mục tiêu trước mắt của bọn họ! Có thể hợp tác chung một tiết mục không kích động mới lạ!
Khác với bọn họ hân hoan nhảy nhót, tâm tình tĩnh lặng của Triều Đồng vào lúc nhìn thấy đám người bước nhanh đến sụp đổ, cô nắm chặt va ly hành lý, sắc mặt tái nhợt, cho dù làm lại rất nhiều lần, cũng chết rất nhiều lần, cô vẫn khó có thể thích ứng.
Trí nhớ của cô rất tốt, cho nên không quên được người đàn ông ngày đó làm sao xông lên từ dưới sân khấu, đâm một nhát nhanh đến nỗi không ai kịp phản ứng, sau đó là vô số đao lao tới, l*иg ngực đến giờ hãy còn đau nhức.
Cô không muốn như vậy nhưng thân thể theo phản xạ có điều kiện xuất hiện bài xích, sợ hãi nhanh chóng quấn lấy cô, tàn lưu ký ức làm cô khó có thể khống chế……
Cố Ngôn là người đầu tiên phát hiện Triều Đồng bất thường, hai người tới sớm, lại đứng gần, anh thoáng nhìn hai mắt vô hồn của cô là biết, nhưng lúc này anh lại không nghe được tiếng lòng của Triều Đồng.
Tầm mắt anh chuyển khỏi Triều Đồng, nhìn mấy người tới gần, thoáng tiến lên trước một bước, vừa lúc ngăn cản hơn nửa tầm nhìn của Triều Đồng.
Mấy người chạy tới thình lình bị chặn, thống khổ giấu ở đáy mắt Triều Đồng tiêu tán đôi chút, hô hấp cũng trở nên vững vàng, bàn tay siết chặt buông lỏng. Cô ngẩng đầu nhìn thoáng qua, Cố Ngôn rất cao, cao hơn cô mười mấy centimet, che nắng rất tiện……
“Chào mọi người, rất vui vì được hợp tác với các vị.” Thời điểm Cố Ngôn lên tiếng, đám khách quý vừa lúc chạy tới, dừng ở trước mặt anh, trên mặt giấu không được vui sướиɠ.
“Chào mọi người.” Chỉ mười mấy giây đồng hồ, Triều Đồng đã khôi phục, cho dù cameras đi theo cũng không bắt được dấu vết để lại.
Đám người nói chuyện không lâu đã lục tục lên xe buýt tổ chương trình an bài, vị trí không cố định, nhưng mọi người đều biết ngồi theo địa vị, phía trước dĩ nhiên nhường cho Triều Đồng và Cố Ngôn.
Chỉ là không nghĩ tới người lên xe đầu tiên là Triều Đồng, cô tìm vị trí tại góc cửa sổ phía sau, cam chịu quy tắc bị phá vỡ, khiến vài vị lên sau không dám ngồi.
“Hay là cô Đồng ngồi lên đằng trước này đi?” Có người nhỏ giọng hỏi.
“Không ngủ được, ngồi ở phía sau lát nữa tôi tranh thủ ngủ một lát.” Triều Đồng đáp một câu, giọng điệu dịu dàng lại không cho phép cự tuyệt.
“Vâng, vâng, được ạ.” Triều Đồng đã nói vậy, người khác cũng không do dự nữa, ai thích ngồi đâu thì ngồi, mười vị trí chỉ cần không ngồi C vị sẽ không bị mắng.
Đợi tất cả yên vị, cũng chỉ còn Trương Giai Duyệt và Cố Ngôn chưa lên, Trương Giai Duyệt say xe, chắc chắn sẽ ngồi phía trước, Cố Ngôn địa vị còn bày ra đó, cần nói nữa sao……
Chậc chậc, nam hai cố chấp cộng thêm nữ chính, cô có điên mới ngồi gần hai người này.
Nhìn Cố Ngôn lên xe, Triều Đồng ngồi trong góc cảm thán.
[ Chỉ cần anh đẹp trai, làm cái lốp xe dự phòng cô ta cũng yêu. Chỉ cần anh huy cuốc tốt, ngày mai anh sẽ là nhân vật chính! Cố Ngôn, cố lên! ]
Cố Ngôn vừa lên xe: “???”