Âm thanh quen thuộc lần nữa truyền tới, cho dù Cố Ngôn muốn xem nhẹ cũng không được, đặc biệt là lúc nghe đến tên mình, tầm mắt anh trực tiếp rơi vào trên người Triều Đồng.
Triều Đồng không nghĩ tới mình chỉ nhìn Cố Ngôn một cái, vừa lúc bị đối phương bắt quả tang, cô suýt hoài nghi có phải Cố Ngôn đọc được suy nghĩ trong đầu mình không, nhưng nhìn vẻ mặt bình tĩnh của đối phương, Triều Đồng không khỏi cảm thấy buồn cười, cô đang nghĩ cái quỷ gì vậy.
Cố Ngôn có lẽ không nghĩ tới cô sẽ chạy ra sau ngồi đi, dẫu sao tổ chương trình cũng muốn cho hai người ngồi phía trước, lúc này một mình Triều Đồng chạy ra sau, Cố Ngôn đại khái cũng đang lưỡng lự.
Đương lúc Triều Đồng cho rằng Cố Ngôn tuyệt đối không có khả năng ngồi ra sau giống mình, dưới cái nhìn chăm chú của cô, Cố Ngôn đi thẳng một mạch đến cuối xe.
Đáy lòng Triều Đồng muốn bao nhiêu kháng cự có bấy nhiêu kháng cự, trong lòng có một âm thanh điên cuồng kêu gào: “Đừng lại đây! Đừng lại đây!”
Đáng tiếc, Cố Ngôn vẫn hạ cánh xuống hàng ghế cạnh mình, cốt truyện phát triển không dựa theo tưởng tượng của Triều Đồng, ít nhiều khiến cô có chút đau đầu.
“Thầy Cố cũng không ngồi đằng trước sao?” Người khác thấy Cố Ngôn và Triều Đồng đều ngồi xuống ghế cuối, không khỏi băn khoăn.
“Ừm.” Chỉ một tiếng, không có giải thích dư thừa.
Mọi người hết nhìn Triều Đồng, lại nhìn Cố Ngôn, Triều Đồng ngồi dựa sang bên trái, Cố Ngôn ngồi dựa sang bên phải, ở giữa cách một khoảng, không tính là xa lạ, nhưng cũng không tính là thân mật. Nghĩ đến hai người đều có địa vị cao trong giới, thôi, ngồi ở đâu mà chẳng thành trung tâm!
Triều Đồng không nói thêm gì, Cố Ngôn muốn ngồi đâu không phải do cô quyết định.
Người lên xe cuối cùng dĩ nhiên là Trương Giai Duyệt, bởi vì say xe, cô ta vừa đi xin thuốc say xe từ tổ chương trình, lúc này lên xe ghế cũng đã ngồi đầy, chỉ chừa lại hai vị trí đầu tiên còn trống, cô ta cũng không biết có nên ngồi xuống hay không.
Quét mắt nhìn một vòng xe, thật ra giữa Cố Ngôn và Triều Đồng vẫn còn một vị trí cùng với ghế sát cửa sổ bên phải, bất kể vị trí nào đều có thể ngồi gần Cố Ngôn, mặc dù cô ta biết nơi đó mới là tiêu điểm, nhưng cô ta không dám ngang nhiên ngồi vào đó.
Vừa hay lúc này nhân viên công tác đưa miếng dán trị say xe cho cô ta, khiến cô ta buộc phải dừng chân, cuối cùng thuận thế ngồi vào vị trí đầu xe. Người khác cũng biết Trương Giai Duyệt say xe nên cô ta ngồi đó cũng không ai nói gì.
Chờ mọi người đều an vị, xe chậm rãi khởi động, đạo diễn sắp xếp một tiết mục ngắn cho khách mời giới thiệu, giới thiệu xong chính là một đoạn lộ trình dài dòng, mấy vị khách quý ngồi đằng trước đã bắt đầu nhỏ giọng giới thiệu với nhau.
Triều Đồng không muốn tham dự, cho nên kéo thấp vành mũ lưỡi trai, che khuất đôi mắt, dựa vào cửa kính nhắm mắt.
Gần đây cô rất mệt, cảm giác ngủ không bao giờ là đủ, chỉ muốn bổ sung bằng hết những năm tháng thiếu ngủ vì miệt mài làm việc.
Cố Ngôn lại càng không muốn tham dự, anh giống Triều Đồng, hàng năm đều ở đoàn phim, 3 giờ sáng hôm nay mới kết thúc công việc, chờ đến thời gian nghỉ ngơi đã 5 giờ, cực kỳ trân trọng thời gian được nghỉ ngơi trên xe.
Khác với tư thế ngủ lười biếng của Triều Đồng, Cố Ngôn ngồi đoan chính, hai tay đặt trên đùi, nhắm mắt dưỡng thần, thời điểm ống kính đảo qua vừa lúc bắt được góc nghiêng gương mặt anh.