[ Nếu anh không phải bạch nguyệt quang của nữ chính, cái gai trong lòng nam chính, cũng không đến mức ngoẻo sớm như vậy! ]
Triều Đồng có chút đồng tình với Cố Ngôn, ở trong ký ức của cô, Cố Ngôn hình như sống chưa tới hai năm nữa thì chầu trời, nguyên nhân là do tai nạn xe cộ gì đó, dù sao cũng là công cụ trên con đường tình cảm của nhân vật chính, bạch nguyệt quang của nữ chính chắc chắn không thể sống nổi.
Ánh mắt Cố Ngôn dừng ở trên môi Triều Đồng, lúc này anh lại lần nữa nghe được âm thanh kia, tầm mắt dịch chuyển lên trên, Triều Đồng đang nhìn anh, trong mắt mang chút thương hại, Cố Ngôn gần như đã xác định, Triều Đồng nói về mình.
Bạch nguyệt quang của nữ chính? Cái gai trong lòng nam chính? Chết sớm? Anh sao?
[ Aizzz, nghĩ đến anh còn chết sớm hơn tôi, tâm tình tôi lại tốt hơn chút. ]
Đời trước mình tốt xấu gì cũng sống đến 30 tuổi, so ra Cố Ngôn tương đối thảm.
Cố Ngôn: “???”
Câu đầu tiên anh còn tưởng là ảo giác, nhưng đến câu thứ ba, trong lòng anh có chút kinh ngạc, lại bởi vì tu dưỡng nghề nghiệp mà không thể hiện ra mặt, dẫu sao nếu thật sự như anh nghĩ, quả thật…… rất khó làm người ta tin phục.
Thấy Cố Ngôn không nhúc nhích, Triều Đồng bị anh nhìn chăm chú cũng không nhịn được, xét cho cùng cô cũng đang nói xấu người ta trong lòng, bị nhìn không thiếu được cảm giác chột dạ.
“Chào anh, thầy Cố.” Triều Đồng đứng dậy khỏi va ly hành lý, nói chuyện với Cố Ngôn, trên mặt treo nụ cười công nghiệp, xa cách lại khách sáo, phảng phất như sự đồng tình và cảm khái chợt lóe lên chỉ là ảo giác của Cố Ngôn.
“Chào cô, cô Đồng.” Cố Ngôn đáp lễ, cũng rất khách khí, miệng nở nụ cười ôn hòa, trong mắt là cảm xúc phức tạp khó phát hiện.
Chào hỏi theo phép lịch sự xong, bầu không khí trở nên xấu hổ, Cố Ngôn đứng ở bên cạnh, Triều Đồng cũng không tiện ngồi, yên lặng một lát, nhân viên công tác bắt đầu sốt ruột, hai vị đại thần gặp nhau ở tổ chương trình, dù gì cũng nên kiếm đề tài bắt chuyện đi chứ!
Chương tình này chủ yếu phải trông cậy vào hai vị mang lưu lượng trước mặt! Nếu không nói gì, hậu kỳ biết cắt ghép sao đây!
Cũng may sự xấu hổ này không kéo dài bao lâu, các thành viên khác lục tục tới, bọn họ đến đổi chỗ ngồi.
Thời điểm nhìn thấy Trương Giai Duyệt, Triều Đồng không mấy bất ngờ, hai vật hy sinh như bọn họ đã xuất hiện, không có lý nào nhân vật chính lại không xuất hiện?
Làm minh tinh mới hot, vài năm gần đây Trương Giai Duyệt phát triển không tệ, nói gì cũng là nhân vật chính, năng lực kém đi đâu được, quay hai bộ web drama bạo hồng. Tuy vẫn chưa lên màn ảnh rộng, nhưng có công ty nâng đỡ, cuối năm chắc có thể nhận được kịch bản cấp A+, dựa theo cốt truyện phát triển, muộn nhất sang năm là bắt được tài nguyên cấp S+ từ chỗ cô.
Vốn tưởng rằng trọng sinh đến lần thứ 99 mình đã có thể thoải mái đón nhận, nhưng lần nữa nhìn thấy đối phương, tâm tình Triều Đồng vẫn rất khó nói, đau đớn về mặt thể xác xa xa không tra tấn bằng đau đớn về mặt tinh thần.
Cũng may không quá mãnh liệt, ngay từ đầu cô đã quyết định, lần này cô lười phải để ý nữa.
“Chào hai thầy, em là Trương Giai Duyệt, rất vui vì được hợp tác với hai thầy.” Giọng nữ thanh thúy lại uyển chuyển nhẹ nhàng tràn ngập sức sống rất được lòng người truyền đến.
“Chào cô.” Cố Ngôn vẫn là thái độ ôn hòa trước sau như một.
“Chào cô.” Triều Đồng tiếp bước, trên mặt không có cảm xúc, lên tiếng theo lễ phép. Khác lúc đối diện với anh, Cố Ngôn cảm nhận được cô có chút lười nhác.
Tầm mắt Cố Ngôn dừng ở trên người Triều Đồng, nhìn thêm vài lần cũng không nghe được âm thanh kia xuất hiện.