Nhân viên công tác của đoàn phim vốn đang nghĩ xem Triều Đồng làm sao dựa vào năm tệ đến được địa điểm tập hợp, tàu điện ngầm ít nhiều cũng mất 6 tệ một vé! Kết quả, khi thấy bóng dáng cưỡi va ly điện đi xa, bọn họ cũng ngốc luôn……
Ngàn nghĩ vạn tưởng cũng không nghĩ tới Triều Đồng sẽ ra chiêu bá đạo như vậy! Nói đây là va ly hành lý, ừm hình như không được chính xác, nhưng nếu nói đây là phương tiện giao thông, emmm…… Cũng không được bao quát lắm?
Nhìn Triều Đồng đã khuất dạng, mọi người không rảnh lo chuyện dư thừa, vẫn nên đuổi kịp rồi nói sau!
“Thầy Cố, chúng ta cùng đi chứ?” Nhân viên công tác bên chỗ Cố Ngôn dĩ nhiên cũng đã thấy được Triều Đồng, bọn họ cho rằng hai người sẽ cùng đến điểm tập hợp, dẫu sao nhà bọn họ cách nhau rất gần, nào biết sẽ thành ra như vậy……
“Chúng ta đi tàu điện ngầm.” Cố Ngôn rũ mắt, quay đầu lễ phép báo với nhân viên công tác.
Thái độ ôn hòa khiến mấy nhân viên không nhịn được cảm thán, không hổ là nam nghệ sĩ được hoan nghênh nhất! Quá khách khí rồi!
Chờ Cố Ngôn đến địa điểm tập hợp, liếc mắt một cái liền thấy Triều Đồng, lúc này cô không tìm được chỗ râm mát, vài tia nắng rơi trên người cô, chiếu rõ chiếc khẩu trang treo trên tai phải, một tay cô cầm ly sữa đậu nành một tay cầm chiếc bánh bao, đôi mắt dõi theo mấy chiếc lá rụng bị gió thổi bay trên đất.
Khác với trạng thái lúc nào cũng xinh đẹp hoàn mỹ trước ống kính ngày xưa, lúc này thoạt nhìn Triều Đồng thả lỏng lại lười biếng, thậm chí còn ngáp một cái nho nhỏ không thèm che.
Đại khái cảm nhận được tiếng ồn ào bên kia, Triều Đồng chuyển tầm mắt tới, lập tức đυ.ng phải ánh mắt Cố Ngôn.
Bốn mắt nhìn nhau, Triều Đồng tự dưng có cảm giác đã qua mấy đời, cũng phải, cô đã chết, giữa bọn họ không chỉ cách một thế hệ thôi đâu.
Nói thật thấy Cố Ngôn, tâm tình Triều Đồng ít nhiều có chút phức tạp, ấn tượng sâu nhất không gì hơn anh là bạch nguyệt quang, nốt chu sa của nữ chính, là người mà đối phương cầu cả đời cũng không có được. Tuyến tình cảm của nam nữ chính bao nhiêu lần xuất hiện khúc chiết đều bởi vì người trước mắt này, tuy rằng anh chỉ là người vô tội.
Cô và Cố Ngôn giao thoa không nhiều, đa số thời gian đều gặp ở lễ trao giải, nhưng dẫu sao cô trọng sinh rất nhiều, chí ít hiểu được đôi chút.
Theo Triều Đồng, ở góc nhìn của Cố Ngôn, trong lòng anh chỉ có vị hôn thê của mình, còn nữ chính chỉ như vai phụ qua đường.
Cố tình ở tuyến chuyện xưa của nữ chính, anh biến thành nam hai ý chí sắt đá, cố chấp không hiểu phong tình, đối mặt với tấm lòng nhiệt tình của nữ chính, sự lạnh nhạt của anh là biểu hiện của sự không biết điều……
Triều Đồng mỗi khi nghĩ đến đây không khỏi có chút đồng bệnh tương liên với Cố Ngôn, bản thân cô là công cụ trên con đường sự nghiệp của nữ chính, Cố Ngôn là công cụ trên con đường tình cảm của nữ chính, nói trắng ra thì, đều là vật hy sinh để phục vụ cho cốt truyện.
Kể cũng lạ, rõ ràng hai người bọn họ, một là ảnh đế, một là ảnh hậu, chạy nhiều nghiệp vụ, ở trong giới bao năm lại chưa từng hợp tác, 99 lần trọng sinh trước cô tham gia đủ loại tiết mục cũng không gặp được, không nghĩ tới lần này vừa tới đã đυ.ng mặt.
Nhìn bóng dáng tới gần, Triều Đồng chậm rì rì gặm bánh bao, suy nghĩ bậy bạ trong lòng, phàm là Cố Ngôn thượng vị nam chính, nào có chuyện cho nam chủ Khương Vân!
[ Tiếc cho túi da đẹp này, vì sao lại là kẻ cuồng cố chấp? ] Triều Đồng cảm thán một câu.
Lúc này Cố Ngôn đã tới gần, bên tai chợt xuất hiện giọng nữ quen thuộc, anh sửng sốt, biết đây là tiếng của Triều Đồng, bởi nó có độ công nhận quá cao, anh tuyệt đối sẽ không nghe lầm.
Nhưng anh vẫn luôn nhìn cô, rõ ràng không thấy Triều Đồng há miệng, vì sao lại nghe được tiếng cô?
Anh đây là xuất hiện ảo giác? Cuồng cố chấp? Ai?