Trong đầu Triều Đồng vang lên từng hồi âm điện tử, cô chỉ coi như mình xuất hiện ảo giác, không mấy bận tâm.
Chết nhiều rồi, tinh thần có chút chết lặng, Triều Đồng trở về tiếp tục ngủ, đầu óc choáng váng thật sự.
Chỉ là cô không nghĩ tới lần này mình bị bệnh suốt nửa tháng, mãi đến ngày khai máy chương trình vẫn không tha cho cô.
Khoảnh khắc mở mắt, âm thanh quen thuộc lần nữa vang lên.
【 Chào buổi sáng, hy vọng hôm nay ký chủ sẽ cố gắng……】
Nó theo cô hơn mười ngày rồi, Triều Đồng không ngốc, khả năng chính là bug cốt truyện, cô chậm rì rì rời khỏi giường.
Mười lăm phút sau chuông cửa vang lên, Triều Đồng biết là người của tổ chương trình, vừa rồi bọn họ đã gọi điện thoại thông báo với cô.
Triều Đồng rửa mặt xong rồi nhưng vẫn thấy mệt.
Tổ chương trình bên kia lại không nghĩ tới người có địa vị cao như Triều Đồng sẽ đồng ý tham gia chương trình của mình, bọn họ cao hứng không thôi, không ít người đều muốn nhìn thử xem nhà ở của minh tinh có gì khác biệt với lời đồn.
Ai ngờ, lúc cửa mở ít nhiều vẫn hơi bất ngờ, không hoa lệ như tưởng tượng, hôm nay chính chủ cũng xuất hiện với gương mặt không trang điểm, không thể không nói, mặt mộc này thật sự rất đẹp!
“Vào đi.” Nghe xong tổ chương trình giới thiệu, Triều Đồng mở toang cửa cho bọn họ tùy ý đi vào, còn mình thì sửa soạn hành lý, đồ muốn mang theo không nhiều lắm, ngày hôm qua Quan Nguyệt đã giúp cô thu dọn hòm hòm rồi, ngặt vì cô lười phải mang theo hai va li nên chuẩn bị nhẹ nhàng xuất phát.
Người của tổ chương trình quay chụp khắp nơi, không có phục sức phụ kiện xa hoa, trong phòng trống không, không giống nhà ở, có điều ngẫm lại cũng phải, Triều Đồng một năm 365 ngày thì có đến 350 ngày ở trong đoàn làm phim, nhà trống cũng là chuyện bình thường.
“Đi thôi.” Năm phút sau, Triều Đồng kéo va ly, nói với nhân viên công tác.
Này…… không khỏi nhanh quá đi.
“Ặc, cô Đồng, tổ chương trình có nhiệm vụ muốn giao cho co.” Nhân viên công tác đưa cho cô một tấm thẻ.
Triều Đồng nhìn thoáng qua, nhiệm vụ rất đơn giản, tổ chương trình mời đến tổng cộng tám vị khách quý, hai vị khách quý cách nhau gần nhất sẽ phải dùng chung hai mươi tệ để tới địa điểm tập hợp của chương trình.
Mà khoảng cách từ chỗ cô đến người gần nhất, Triều Đồng nhìn thoáng qua cái tên hiển thị, chưa cầm tiền cô đã thấy mệt mỏi rồi.
“Hai mươi tệ cho anh ta, tôi tự mình đến hiện trường.” Triều Đồng đáp, hiện tại cô không muốn trêu chọc vào ai hết!
Đặc biệt là bạch nguyệt quang, nốt chu sa trong lòng nữ chính kiếp trước, nam nghệ sĩ mà cúp ảnh đế, thị đế cầm mỏi tay, không tai tiếng, không lăng xê, được hoan nghênh nhất —— Cố Ngôn.
“Cô Đồng, chuyện này…… Tổ chương trình quy định không thể tiêu tiền của mình bắt xe.” Nhân viên công tác nói. “Cũng không thể tự mình lái xe đến đó.”
Triều Đồng: “……”
Năm phút sau, Cố Ngôn nhìn tổ chương trình đưa mười lăm tệ cho mình, trên khuôn mặt tuấn tú khó phân biệt cảm xúc, mặt mày thâm thúy làm người ta say mê.
Người đàn ông cao 1 mét 87, dáng người cân xứng, chân dài vai rộng, tay phải kéo va ly hành lý, toàn thân phát sáng trước ống kính.
“Đi thôi.” Giọng nói ôn hòa lại mang theo vài phần xa cách đáp lại.
Cố Ngôn đi đến hàng hiên, lấy di động tra tuyến tàu điện ngầm gần nhất phải đi thế nào.
“Ơ, kia không phải cô Đồng sao?” Bên cạnh truyền đến tiếng của nhân viên công tác, Cố Ngôn dừng động tác, ngẩng đầu.
Nửa giây sau, bóng dáng Triều Đồng xuất hiện trong tầm mắt, tốc độ nhanh đến nỗi khiến anh thiếu chút nữa không bắt giữ được.
Cô đây là ngồi va ly hành lý chạy bằng điện để…… bay?