Động Động Yêu đuổi theo sau lưng nàng: [Thủy Thủy, ngươi phát huy rất tốt, lý do cũng hợp lý, nhưng nếu ngươi đổi “ngươi” thành “tiện nhân” thì sẽ hay hơn!]
Lúc này Lý Nhược Thủy cảm thấy mình không khác gì con sói phát điên, giương nanh múa vuốt rượt theo nữ chính thỏ con đáng thương.
Tội đáng muôn chết!
Sau khi nghe được những gì Động Động Yêu nói, nàng trừng nó: [Không được mắng tục.]
Nhưng khi nàng phân tâm, không để ý tới Lục Băng Lạc đã chạy chậm lại, người nàng va vào người Lục Băng Lạc, cứ thế bọn họ cùng kêu lên kinh ngạc, cùng ngã xuống bãi cỏ. Lý Nhược Thủy thì còn ổn, ngoài kêu rên ra thì nàng không thấy khó chịu chỗ nào, bèn thở phào nhẹ nhõm.
Động Động Yêu lại sốt ruột: [Thủy Thủy, ngươi mau đứng dậy đi, Băng muội sắp bị ngươi đè tắt thở rồi!]
Lúc này Lý Nhược Thủy mới phát hiện Lục Băng Lạc gầy yếu bị mình đè lên, xương cốt mảnh mai gầy gò, mặt mày đau đớn, nàng sợ tới nỗi vội đứng dậy. Nàng không ngờ mình giẫm phải tà váy rồi lại ngã xuống.
Lý Nhược Thủy nghe được tiếng kêu “ai da ai da”, khi nàng cúi đầu xuống mới phát hiện Băng muội yếu đuối đã nhắm mắt lại.
Lý Nhược Thủy sốt ruột kêu Động Động Yêu: [Chúng ta phải làm sao đây? Chắc không phải nàng sẽ chết vì bị ta đè đó chứ?]
Nàng vội vã túm tay áo ôm váy nhích qua bên cạnh, kiểm tra tình hình của Lục Băng Lạc.
Động Động Yêu đang kêu to nhưng là kêu to vì giá trị nhân vật phản diện tăng vọt kia: [Trời ạ, 1000, 2000, 5000, 8000, 10000! Trời ơi, ta chưa trải sự đời sao? Sao nó lại tăng nhiều đến thế?”
[Ngươi đừng vội mừng, người ta sắp chết rồi này!] Lý Nhược Thủy vội vã vươn tay thử hơi thở của Lục Băng Lạc, nhận ra nàng ấy vẫn còn đang hô hấp yếu ớt mới thở phào: [Bây giờ làm gì đây?]
Lần đầu tiên Động Động Yêu phát huy trí tuệ: [Thủy Thủy, dù sao thì cũng không có ai thấy được chuyện gì xảy ra, ngươi mau đỡ nàng ấy dậy hoặc đi tìm người, nói là mình phát hiện nàng ấy hôn mê ở đây, chẳng phải thế là ngươi đã trở thành ân nhân cứu mạng của Lục Băng Lạc rồi sao? Băng muội biết mình bị ngươi hại ngất đi, ngươi còn trở thành ân nhân cứu mạng của mình, chắc chắn nàng ấy sẽ hận ngươi nhiều hơn, chúng ta còn có thể kiếm được thật nhiều giá trị nhân vật phản diện!]
[Hợp lý.]
Nhưng cuối cùng Lý Nhược Thủy vẫn chọn âm thầm tìm người tới đây, không gây ảnh hưởng tới những người khách khứa khác, tránh cho người ta phỏng đoán ác ý là tại sao Lục Băng Lạc lại ngất, phá hỏng thanh danh của nàng ấy.
Vì bây giờ nàng ấy được Tư Vân Linh ưu ái rồi, có nhiều người thù hận nàng ấy lắm.
Chẳng bao lâu sau, Lý Nhược Thủy đã tìm người tới, đỡ Lục Băng Lạc vào sân, nàng đang bận rộn hừng hực, chỉ tội cho Mã Tuệ Vân và Tiết Nhược Tuyết đang tìm bóng dáng của Lý Nhược Thủy ở khắp vườn hoa mà không biết nàng đã đến chỗ hẻo lánh ở hậu viện với Lục Băng Lạc, giờ nàng còn là ân nhân cứu mạng của người ta. Sau đó, trong lời cảm ơn của người nhà họ Lục, Lý Nhược Thủy đã ôm danh tiếng tốt về nhà.
Lý Nhược Thủy ngồi trong xe ngựa, nghe Động Động Yêu nhắc tới giá trị nhân vật phản diện càng tăng lên, nàng biết là Lý Nhược Thủy đã tỉnh rồi. Cũng đúng thôi, được đại phu chăm sóc, Lục Băng Lạc cũng nên tỉnh, e là dù bây giờ nàng ấy nói mình chính là người đè trúng khiến Lục Băng Lạc ngất đi cũng không có ai tin. Trái lại, Lục Băng Lạc còn phải coi nàng là ân nhân cứu mạng.
Thế thì sao Lục Băng Lạc không hận mình được? Hận rồi thì sẽ có giá trị nhân vật phản diện thôi!
Hình như giá trị nhân vật phản diện không khó kiếm đến thế, chỉ là nàng không nhịn được mà chê: [Vốn dĩ ta nghĩ là Băng muội chỉ gầy gò thôi, không ngờ nàng ấy yếu ớt đến thế, ta có nặng bao nhiêu đâu, sao lại khiến nàng ấy ngất rồi?]
Động Động Yêu nhìn ngực Lý Nhược Thủy: [À, ngươi không béo nhưng có khi hai quả đào trước ngực phải nặng năm, sáu cân, ta thấy người ta bị ép tới ngất đấy, ngã lần đầu tiên thì còn chật vật hít thở, ai ngờ ngươi đè thêm lần thứ hai nữa.]