Thậm chí, Mã Tuệ Vân còn nịnh nọt Tiết Nhược Tuyết, “Nhược Tuyết, ngươi xem con tiện nhân kia vênh váo biết nhường nào, mà thấy biểu ca của ngươi xong thì lại không dám thở mạnh. Nếu là thế, nàng cũng chẳng dám làm gì chúng ta đâu.”
Ít nhiều gì thì câu này cũng có phần dụ dỗ, thao túng, nhất là khi Tiết Nhược Tuyết nhớ đến lúc mình chật vật trước mặt biểu ca trên chùa, nàng ta lại hận Lý Nhược Thủy hơn một chút.
Rồi nàng ta lại nghĩ, vừa rồi suýt nữa thì Lý Nhược Thủy đã rơi xuống nước, nếu biểu ca không truy cứu bọn họ, đủ thấy lòng hắn vẫn có thiên hướng bênh vực người em gái này, thế là nàng ta cũng to gan hơn, “Nào, chúng ta bắt kịp nàng đi.”
Mã Tuệ Vân thầm nghĩ, cha thường hay nói Lý Nhược Thủy tốt đẹp biết chừng nào đâu chứ? Chẳng phải chỉ vì Lý Nhược Thủy đầu thai vào nhà tốt hơn nàng ta một chút thôi sao? Nhưng dù là thế thì sao chứ? Hôm nay nàng ta vẫn sẽ giẫm Lý Nhược Thủy vào vũng bùn.
Nghĩ thế, hai người cùng đi theo bước chân của Lý Nhược Thủy.
Lý Nhược Thủy đã có mục tiêu chính xác, đây là tiệc mừng thọ, những thứ còn lại đều là phụ, giờ phút này nàng chỉ nghĩ đến việc tìm giá trị nhân vật phản diện, thế nên sau khi thấy Lục Băng Lạc, nàng như ong mật thấy hoa, chạy tới chỗ nàng ấy ngay lập tức.
Lý Nhược Thủy nghĩ mình giống miêng cao da chó thật, vừa thấy Lục Băng Lạc là chạy theo ngay.
Nhưng Động Động Yêu cảm thấy: [Thủy Thủy à, ta nghiên cứu lại thấy nhân vật phản diện như ngươi không phù hợp tiêu chuẩn chút nào, không giống Mã Tuệ Vân lúc nãy, hình như ngươi chưa mắng Băng muội lần nào.]
Lý Nhược Thủy không nhịn được lườm nó: [Ta mắng nàng ấy làm gì? Người ta chẳng làm gì ta, còn cho ta giá trị nhân vật phản diện, ta thích nàng ấy còn không kịp thì sao lại mắng? Ngươi có biết nàng ấy là gì không? Là túi máu của ta… à không, là túi máu của chúng ta, là cơm cha áo mẹ của chúng ta! Ngươi suy nghĩ tí đi, tới tận bây giờ có phải nhờ giá trị nhân vật phản diện của Băng muội cho ta, ta mới sống được không? Động Động Yêu à, chúng ta không thể mắng nàng ấy được.]
Động Động Yêu đăm chiêu, hình như những giá trị nhân vật phản diện mà bọn họ có đều tới từ nữ chính. Trong chốc lát, nó cũng thấy áy náy vì mình định xúi giục Lý Nhược Thủy mắng nữ chính.
Khi bọn họ nói chuyện, cũng đã tới chỗ Lục Băng Lạc.
Vì để Lý Nhược Thủy tìm được nhiều giá trị nhân vật phản diện, Lục Băng Lạc cũng tìm chỗ không người, thấy Lý Nhược Thủy đi trước, thân người mảnh mai của nàng ấy lảo đảo, “Lý cô nương, ngươi lại định làm gì nữa?”
Lòng nàng ấy lại nhìn bốn phía, tìm xung quanh.
Không thấy ai, nàng ấy rất hài lòng
.
Lý Nhược Thủy cũng thấy là trời giúp mình, thế mà Băng muội lại gặp mình ở nơi không người, lòng nàng đắc ý: [Động Động Yêu, nhìn bãi cỏ ngoài đình mềm đấy, lát nữa ta nghĩ cách dẫn Băng muội đi, đẩy nàng ấy ngã xuống đó, chắc chắn nàng ấy sẽ tức giận.]
Thế thì sẽ có nhiều giá trị nhân vật phản diện rồi!
Động Động Yêu gật đầu lia lịa: [Đúng vậy, chúng ta phải làm thế đấy ký chủ, làm nhân vật phản diện là không thể nương tay với nhân vật chính!]
Lục Băng Lạc thầm nghĩ, hai người làm thế mà còn nói là không nhân từ à? Còn sợ ta ngã nên cố ý dụ ta ra chỗ cỏ mềm. Bỗng nhiên nàng ấy cảm thấy mình không hề xui xẻo, người xui xẻo là Lý cô nương. Người hiền lành lại phải làm kẻ xấu, còn phải làm kẻ xấu mới có được giá trị nhân vật phản diện gì đấy đổi lấy mạng sống.
Lòng Lục Băng Lạc cực kỳ thông cảm cho Lý Nhược Thủy nên đã bước ra, định chạy.
Lý Nhược Thủy định đưa Lục Băng Lạc ra bãi cỏ nên giả vờ ngăn cản rồi mới đuổi theo, hung tợn kêu to, “Ngươi chạy gì chứ? Thứ lần trước đâu, mau lấy ra cho ta! Ngươi cứ bám lấy Vân Linh ca ca rồi lại liếc mắt đưa tình với tên họ Đổng kia! Sau khi gặp Vân Linh ca ca rồi, chắc chắn ta sẽ vạch trần bộ mặt thật lẳиɠ ɭơ của ngươi!”