[Ông ta làm trắng trợn như thế, chẳng lẽ không sợ bị phát hiện à?] Lý Nhược Thủy kinh sợ, Tư Vân Linh là thái tử chắc không ngốc đến thế đâu nhỉ? Đã lâu rồi Tư Vân Linh không xuất hiện, chắc là hắn ta đã đích thân đi theo đội ngũ cứu trợ thiên tai rồi.
Động Động Yêu: [Không đâu, đó là đá nhỏ như gạo, mỗi một hòn đá đều có kích thước như một hạt gạo, trộn lẫn với gạo, thêm chút bụi rồi sẽ khó mà nhận ra được. À phải rồi, Mã thị lang có một nhà xưởng chuyên làm loại đá gạo này.]
Là nhà xưởng tư nhân, tự sản xuất tự tiêu dùng.
Lòng Tư Vân Tranh cực kỳ phẫn nộ, hắn không thể tưởng tượng được một Mã thị lang nhỏ bé như thế mà đã to gan đến mức này, bây giờ e là Tam hoàng huynh đã tới khu thiên tai phía nam rồi, rõ ràng là hắn ta tới đó cứu tế nhưng thứ đưa đi lại là đá gạo…
Dù là người âm thầm điều tra Triệu Vương, nhưng nếu những người dân chết đói ăn phải loại gạo đấy… hắn không dám tưởng tượng, lòng dạ nóng như lửa đốt.
Trùng hợp là giờ phút này, Lý Nhược Thủy cũng thấy được Băng muội ở cách đó không xa, tìm giá trị nhân vật phản diện quan trọng hơn, nàng bèn nói, “Vân Tranh ca ca, thôi, có khi là bọn họ không cố ý thật.”
Đợi sau này kiện cả Mã thị lang là vừa.
Ông ta dám làm chuyện thương thiên hại lý như thế, mình chỉ ức hϊếp mỗi Băng muội mà đã cảm thấy lương tâm không chịu được, bọn họ lại muốn gϊếŧ người như thế.
Sau đó, nàng chạy đi.
Tư Vân Tranh không muốn bỏ đi như thế nhưng chuyện gạo đá là chuyện cấp bách, nên hắn cũng chỉ đành từ bỏ, quay đầu lạnh lùng nhìn Tiết Nhược Tuyết và Mã Tuệ Vân, “Các người tự giải quyết cho tốt nhé.”
Thế là hắn cũng đi.
Chẳng bao lâu sau, hắn đã tới tìm Đổng Hạc Nam.
Đổng Hạc Nam ở cách đó không xa nên cũng nghe được không sót chữ nào, thấy Tư Vân Tranh tới, hắn ta như tìm được chỗ dựa, “Ca, bây giờ chúng ta phải làm sao?”
“Cái gì mà làm sao? Ngươi lập tức thăm dò nhà xưởng do Mã thị lang đứng tên kia, ta đi điều tra ông ta, ngươi phải nhanh tay tranh thủ tối nay có được kết quả rồi vào cung.”
Khoan hẵng nói chuyện bên phía Tam hoàng huynh bị liên lụy do có người chết vì ăn gạo đá, chỉ nói tới việc đó là dân chúng trong thiên tai lần này, rõ ràng bọn họ còn có thể sống được nhưng lại bị những tên quan tham ô này phá hỏng.
Đổng Hạc Nam gật đầu, “Được được, giờ Dậu canh ba, chúng ta sẽ gặp nhau ở cửa cung.”
Nhưng Tư Vân Tranh vẫn tới gọi người truyền lời cho Lục Băng Lạc kia, phải làm cho Lý Nhược Thủy thắng mới được.
Lục Băng Lạc cũng đã nghe chuyện Mã thị lang tham ô lương thực cứu trợ thiên tai, nhưng nàng ấy không thể giúp được chuyện gì, nhưng may mà nàng có thể giúp Lý Nhược Thủy đạt được giá trị nhân vật phản diện, khiến Lý Nhược Thủy sống sót, cũng coi như là có cống hiến rồi nhỉ?
Coi như nàng nhận tiền tiêu vặt hàng tháng không uổng phí.
Nghĩ thế, vẻ mặt của Lục Băng Lạc như sắp làm một chuyện sống còn, nàng ấy lập tức quay đầu đón Lý Nhược Thủy đang đi về phía mình nhưng nàng ấy không biết, Mã Tuệ Vân sắp chết đến nơi kia thấy Tư Vân Tranh không truy cứu bọn họ, lại bắt đầu âm thầm làm chuyện xấu.