Nhóm Vai Chính Đều Có Thể Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta

Chương 45

Lý Nhược Thủy giật mình che ngực mình lại: [Đồ lưu mạnh! Ngươi nhìn đi đâu đấy? Với cả, ta có cố ý đâu?] Nàng bất cẩn mà, nàng muốn đẩy Băng muội ngã xuống đất thôi.

Nhưng phải nói là sự sắp xếp này rất phù hợp với thiết lập ngực to đầu ngốc cũng nhân vật phản diện vật hy sinh.

Lúc này, Lục Băng Lạc đã tỉnh lại sau một hồi hôn mê trong phủ Thừa tướng đúng là có hơi giận, nàng ấy vừa bị người mẹ kế mắng trong khi bà ta vừa được thả ra sau mấy ngày cấm túc. Mắng nàng chẳng có triển vọng, đang yên đang lành lại ngất, còn mất công Lý tiểu thư có lòng tốt cứu nàng ấy.

Lý Nhược Thủy đẹp, có lòng tốt, đó là chuyện Lục Băng Lạc công nhận, nhưng nàng ấy không hiểu tại sao tất cả mọi người đều ăn cơm mà lớn, thì Lý Nhược Thủy lại phát triển đến thế?

Lục Băng Lạc cụp mắt nhìn trước ngực bằng phẳng, nàng ấy rất tò mò không biết Lý Nhược Thủy ăn gì lại to đến thế? sáng nay, Lục Bảo Quyên còn vênh váo bảo mình bớt đắc ý, sắp gặp chuyện xui xẻo đến nơi đấy.

Bây giờ Lục Băng Lạc không biết có điềm xui xẻo gì sắp xảy ra, nhưng nàng đã gặp được ngực to rồi, suýt thì bị ngực to đè chết.

Trong xe ngựa, Lý Nhược Thủy và Động Động Yêu tính toán được những thu hoạch lớn hôm nay, mặc dù suýt thì gây tai nạn chết người nhưng bọn họ cũng đã thu hoạch được rất nhiều!

Thế là nàng lại bắt đầu hăng hái, chuẩn bị thương lượng với Động Động Yêu xem nên tố cáo Mã thị lang kia bằng cách nào. Bọn họ vẫn chưa nghĩ ra được cách thì sáng sớm hôm sau, trong lúc ăn cơm, lại chợt nghe Mỹ Ngọc nói, “E là hôm nay tiểu thư không tới phủ tướng quân được rồi.”

“Tại sao?” Lý Nhược Thủy còn định hôm nay tới phủ tướng quân, chơi với ông ngoại cả ngày mà! Thậm chí nàng còn định lấy nhà xưởng của Mã thị lang ra làm chỗ đột phá, nghĩ cách để ông ngoại phát hiện ra.

Kim Ngân cầm hộp thức ăn, mở cửa bước vào, “Mã thị lang kia tham ô lương thực cứu tế thiên tai nên đã bị tra xét nhà, nếu tiểu thư tới phủ tướng quân, đi ngang qua con phố kia, bây giờ nhà họ Mã máu chảy thành sông, cho dù có rửa sạch thì mùi máu tươi cũng vương suốt mấy ngày.”

Lý Nhược Thủy nghĩ đến một câu, nhân quả báo ứng! Mình còn chưa nghĩ ra cách tố cáo ông ta như thế nào thì ông ta đã bị xét nhà.

Thế là nàng vội hỏi, “Rồi sao nữa? Tất cả đều bị chém đầu sao? Tại sao lại phát hiện được? Ai chịu trách nhiệm cho vụ án này?”

Kim Ngân đáp, “Mã thị lang kia và đám điêu nô họ hàng trong phủ là thủ phạm chính, bọn họ bị chém đầu tại chỗ, những người còn lại thì bị trói ném vào ngục, đàn ông bị lưu đày, nữ quyết thì bán đi làm nô ɭệ.”

Mỹ Ngọc nói thêm một câu, “Còn tên Mã phu nhân kia nữa, lúc trước đám phu nhân trong kinh nịnh nọt bà ta, nói bà ta có tài kinh doanh nên kiếm được nhiều tền, nhưng tiểu thư có biết làm sao bà ta có được nhiều tiền như thế không?”

Tất nhiên là Lý Nhược Thủy biết, bà ta bán gạo đá mà ra, nhưng nàng vẫn mong chờ chuyện này, “Bà ta kiếm tiền bằng cách nào?”

“Bà ta ăn bánh bao tẩm máu của người ta đấy! Hai vợ chồng này đáng bị chém chết trước mặt mọi người để răn đe! Mã thị lang lợi dụng chức vụ, lén chở lương thưc đi, Mã phu nhân thì trộm lẫn đá có kích thước giống hạt gạo vào trong gạo thật. Bọn họ cứ tưởng đó là hoạt động không ai biết, ai ngờ lưới trời l*иg lộng, tuy thưa như khó thoát, Đổng tự thừa vô tình phát hiện ra nhà xưởng xay bột của Mã phu nhân có vấn đề.”

Đổng Hạc Nam là tự thừa sáu phẩm ở Đại Lý Tự.

Sau khi Kim Ngân và Mỹ Ngọc nói xong, bọn họ thấy lo lắng, triều đình không biết chuyện nên đã kéo lương thực trộn đá tới phía nam, không biết có nhận ra sự bất thường của số lương thực trộn đá kia hay không?