Nhóm Vai Chính Đều Có Thể Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta

Chương 37

Ai cũng hiểu đạo lý hoài bích có tội mà.

Lục Băng Lạc thở dài, tất nhiên là ta tới đây để ngươi kiếm giá trị nhân vật phản diện rồi, mau tới đây lấy đi, cấp trên giục vội quá, nàng ấy chưa kịp lau mặt là đã phải chạy tới đây.

Động Động Yêu hưng phấn nói: [Thủy Thủy, ngươi may mắn quá, bản đồ kho báu đang nằm trên tay nàng ấy, ngươi mau đi cướp đi!] Nếu không cướp được cũngul chả sao, dù gì thì hành động này sẽ khiến nữ chính Lục Băng Lạc phẫn nộ.

Chỉ cần nàng ấy phẫn nộ, bọn họ sẽ có giá trị nhân vật phản diện!

Lý Nhược Thủy nghe xong, nàng cũng như sống lại: [Xin lỗi Băng muội, ta muốn sống!] Sau đó, nàng hùng hồn đứng dậy, nhìn Lục Băng Lạc với vẻ mặt hung dữ, “Ngươi lấm la lấm lét, giấu cái gì trong tay áo đấy?!”

Lục Băng Lạc giấu đầu lộ đuôi mà che tay áo, “Không có gì cả!”

Thấy nàng ấy như thế, Lý Nhược Thủy không nhịn được mà than thở với Động Động Yêu: [Hay là chúng ta lao tới giành đi, ta thấy cuộc nói chuyện này ấu trĩ quá.] Nàng sợ không nhịn được bật cười tại chỗ.

Động Động Yêu: [Được, Thủy Thủy cố lên, Thủy Thủy giỏi nhất!]

Lục Băng Lạc cũng thấy cuộc nói chuyện này rất ngốc nghếch, nhưng nghĩ lại, những ngày tháng sau này mình sẽ được thái tử và Tư Vân Tranh che chở, nàng ấy đành nhịn, tiếp tục giả vờ ngây thơ không biết gì, “Ngươi đừng tới đây!”

Lý Nhược Thủy hào tới, túm lấy bản đồ mà Lục Băng Lạc giấu trong tay áo ra, rồi bật cười sung sướиɠ từ tận đáy lòng, đây không phải là bản đồ kho báu mà là thứ kéo dài mạng sống của mình!

Nhưng vào ngay lúc này, bỗng nhiên nàng ấy nghe thấy một giọng đàn ông quen thuộc vang lên, “Lý cô nương làm gì thế?” Như có phần trách móc.

Lý Nhược Thủy còn chưa kịp giấu bản đồ xong, nàng nhìn lên, xui xẻo thế này sao? Không ổn, là may mắn thế này ư? Tuy thái tử và Tư Vân Tranh đều không ở hiện trường vụ án vừa xảy ra nhưng lại có một nam phụ Đổng Hạc Nam xuất hiện!

Lúc này Đổng Hạc Nam bước tới đỡ Lục Băng Lạc đang lảo đảo sắp ngã lên, nhẹ nhàng quan tâm, “Lục cô nương không sao chứ?”

Hai mắt Lục Băng Lạc rưng rưng, “Ta, ta không sao.”

Nhìn từ góc độ của Lý Nhược Thủy, nàng chỉ thấy nam phụ sốt ruột, đau lòng che chở, bảo vệ nữ chính Lục Băng Lạc, chứ không nhìn thấy ánh mắt thật “ngươi đừng tới gần ta” của hai người bọn họ!

Đổng Hạc Nam thầm nghĩ, nếu không phải biểu ca Vân Tranh cho mình một thanh kiếm tốt thì hắn ta đã không xuất hiện cùng chỗ với nữ chính Lục Băng Lạc gì rồi.

Nhưng sau khi Lục Băng Lạc nghe hắn ta hỏi xong, nàng ấy yên lặng, chỉ sốt ruột đến độ vội vã nháy mắt với hắn ta. Phí thời gian làm gì, tranh thủ cơ hội mau trách Lý cô nương mấy câu, giật lại bản đồ, kết thúc công việc đi!

Nhưng đây lần đầu tiên Đổng Hạc Nam làm chuyện này nên hắn ta còn chưa quen, thấy Lục Băng Lạc nháy mắt với mình sắp liệt cả cơ mắt, bấy giờ hắn ta mới phản ứng là mình nên làm gì.

Đổng Hạc Nam hắn giọng quay đầu mắng Lý Nhược Thủy, “Lý cô nương, ta thấy vừa rồi ngươi giành lấy thứ gì đó từ tay Lục cô nương phải không? Có phải đó là thứ ngươi đang cầm không? Mau trả lại đi, ta sẽ bỏ qua chuyện cũ.”

Lục Băng Lạc nghe tiếng mắng nhiếc gượng gạo không có vẻ tức giận này, tất cả đều là do hắn ta cất cao giọng mới át đi sự gượng gạo đó, lòng nàng ấy chỉ đành hít sâu, yếu ớt phụ họa, “Lý cô nương, ngươi trả lại nó cho ta đi, đó là thứ ta suýt mất mạng mới lấy được từ vách đá đó.”

Nhưng bây giờ Lý Nhược Thủy không lo lắng đến chuyện bản đồ kho báu, trái lại, nghe cái câu “bỏ qua chuyện cũ” của Đổng Hạc Nam, nàng hưng phấn không chịu được: [Suy cho cùng thì Băng muội cũng là nữ chính, ngươi nhìn đi, không có thái tử ở đây cũng vẫn còn nhiều người ra mặt thay nàng ấy, ngươi nói xem, nếu ta không nghe theo thì Đổng Hạc Nam này sẽ làm gì ta?]