Động Động Yêu nhìn vẻ mặt hung thần ác sát của Đổng Hạc Nam: [Đánh ngươi?]
Đổng Hạc Nam nghe xong, hắn ta vô thức lùi lại, cho hắn ta mười lá gan cũng không dám làm!
Nhớ đến lúc nãy, Tư Vân Tranh cứ liên tục dặn dò mình không được ức hϊếp vợ tương lai của hắn, Đổng Hạc Nam trợn mắt lạnh lùng chỉ vì cố ra vẻ phẫn nộ, tránh cho Lý Nhược Thủy nghĩ là mình và Lục Băng Lạc đang giả bộ thôi.
Bây giờ mình không còn cách nào khác, không biết nên ứng phó như thế nào, chỉ đành sốt ruột nhì Lục Băng Lạc. Lục Băng Lạc không muốn hợp tác với Đổng Hạc Nam này thêm một lần nào nữa, chẳng bằng trông cậy vào mình, nàng ấy chỉ đành giơ tay áo lau nước mắt, “Lý cô nương, xưa nay hai chúng ta không thù không oán, sao ngươi lại làm khó ta năm lần bảy lượt thế này?”
Nói xong, nàng ấy giơ tay áo còn lại lên che mặt, ra hiệu cho Đổng Hạc Nam mau nói.
Đổng Hạc Nam kích động, nói gì đây? Hắn ta không biết nên nói gì cả? Vì sốt ruột nên hắn ta bước tới túm lấy bản đồ từ tay Lý Nhược Thủy, không dám ở lâu thêm một giây phút nào nữa, “Lục cô nương, chúng ta đi!”
Quá khó, quá khó để lấy được thanh kiếm miễn phí từ tay Vân Tranh biểu ca!
Lục Băng Lạc không biết rốt cuộc Lý Nhược Thủy có kiếm được giá trị nhân vật phản diện hay không, nàng ấy do dự không biết nên đi hay ở lại, ngay lúc nàng, nàng ta nghe được tiếng nói quen thuộc của Động Động Yêu vang lên: [Ôi, Thủy Thủy! Lần đầu tiên nam phụ và nữ chính nắm tay nhau, ngươi nhận được 1500 giá trị nhân vật phản diện!] Chuyện này chưa từng xảy ra.
Lý Nhược Thủy nghe được giá trị nhân vật phản diện về tay, hai mắt nàng sáng lên, không quan tâm tới Lục Băng Lạc và Đổng Hạc Nam nữa. Hai người kia nghe thấy Lý Nhược Thủy đã nhận được giá trị nhân vật phản diện, cũng an tâm, cùng chạy mất.
Lý Nhược Thủy có đủ giá trị nhân vật phản diện, tạm thời không phải lo lắng việc nguy hiểm tới tính mạng nữa, nàng lại có nhiều thời gian để suy nghĩ. Ví dụ như ngôi chùa mà nàng đang ở, ngoài những người có liên quan tới Lục Băng Lạc ra, nhìn ai cũng giống mấy tên cặn bã sẽ hành hạ chị họ của nàng suốt một trăm chín mươi chương].
Nhưng điều khiến nàng thấy khó hiểu hơn là: [Động Động Yêu, rốt cuộc giá trị nhân vật phản diện là sao, phải tính như thế nào? Hôm nay hình như ta không xung đột với bọn họ bao nhiêu cả.]
Động Động Yêu: [Vậy mà không bao nhiêu hả? Ta dám đảm bảo nếu lúc đó ngươi túm chặt bản đồ, có khi ngươi cũng bị Đổng Hạc Nam đá xuống núi không khác gì tên họ Mã kia.]
Lý Nhược Thủy nhớ đến hai con mắt trợn to như chuông đồng của Đổng Hạc Nam lúc nãy, nàng chỉ thấy sống lưng lạnh toát: [Nhìn người ta cũng rất ra gì và này nọ nhưng không ngờ lại là kẻ bạo lực đến thế, có khi có khả năng này cũng nên. Vậy nếu ta bị uy hϊếp, ảnh hưởng tới tính mạng, chẳng phải là giá trị nhân vật phản diện càng nhiều sao?”
Động Động Yêu là hệ thống sơ cấp nên không biết cơ chế tính toán giá trị nhân vật phản diện là thế nào, nhưng Lý Nhược Thủy rất tán thành chuyện này.
[Vài ngày nữa là đại thọ của bà nội Lục Băng Lạc, chúng ta lại có thể tới đó kiếm thêm giá trị nhân vật phản diện rồi.]
Thậm chí Lý Nhược Thủy đã suy nghĩ xong: [Vậy thì chúng ta nghĩ cách chọc giận Băng muội để nàng ấy đẩy ta rơi xuống nước?]
Động Động Yêu lắc đầu: [Hồ nước nhà nàng ấy sâu lắm, bên dưới toàn là bùn đất trong đầm lầy, ta sợ ngươi ngã xuống rồi sẽ chết thật.]
Lý Nhược Thủy: [Vậy thì thôi đi, chúng ta bàn bạc kĩ hơn đã, chúng ta tới thăm tỷ tỷ trước. Mặt trời sắp xuống núi rồi, các hòa thượng đã tụng kinh xong rồi nhỉ? Đã đến lúc xuống núi về nhà rồi.]