Lý Nhược Thủy chỉ đành ngồi thở dài trong hàn lang.
Nàng không biết khi mẹ nàng đi dọn hiện trường, còn có một người định giải quyết hiện trường thay nàng – Tư Vân Tranh, chỉ là sau khi thấy Thẩm Bàn Nhược tới thì hắn đã tránh mặt.
Tất nhiên là hắn cũng nghe được mấy câu mắng nhiếc của Mã Vĩnh Giang, nên dù nhìn thấy mẹ vợ tương lai đá tên này xuống núi thì hắn cũng không sợ, còn sợ Mã Vĩnh Giang chưa chết, bèn phái thân tín tới xem, tiện thể dọn sạch tất cả những dấu vết liên quan.
Nhưng điều này Lý Nhược Thủy không biết, nàng cũng không nghĩ tới chuyện của tên họ Mã kia nữa, chỉ nhìn giá trị nhân vật phản diện chẳng còn bao nhiêu của mình mà sầu: [Động Động Yêu, ngươi nói xem, sao lại khó tìm giá trị nhân vật phản diện đến thế?]
Động Động Yêu kinh ngạc nói: [Thủy Thủy, ngươi đừng sầu vì giá trị nhân vật phản diện của mình, bỗng nhiên ta phát hiện tỷ tỷ của ngươi là nữ chính của một quyển ngược văn cổ đại!]
Con ngươi của Lý Nhược Thủy mở to: [Thật không?]
Động Động Yêu: [Thật! Mã Vĩnh Giang kia chỉ là con tép nhỏ trong vận mệnh của nàng ấy thôi, nhưng ta không thể xem cuộc sống sau này của nàng ấy, nhưng chắc chắn sẽ khổ ải chết đi sống lại. Theo văn phong thuở ấy, có thể nàng ấy còn phải dâng máu đầu tim cho nữ phụ, cốt truyện đến hai trăm chương, thì nàng ấy đã bị hành hạ đến một trăm chín mươi chương rồi.]
Lý Nhược Thủy kêu rên: [Ta nên khen mồ tổ nhà họ Lý chôn ở đất đẹp hay là không đẹp hay? Sơ sẩy là nữ chính lẫn nữ phụ đều xuất hiện ở trong nhà, nhưng nữ chính là nữ chính ngược văn, nữ phụ lại là phản diện vật hy sinh làm liên lụy tới cả nhà.]
Động Động Yêu lại nghiêm túc nói: [Vậy thì là không tốt.]
Lý Nhược Thủy lại không lo đến giá trị nhân vật phản diện của mình mà phân tích với Động Động Yêu: [Theo kinh nghiệm đọc tiểu thuyết nhiều năm của ta, nữ chính ngược văn đều có chung một điểm, là dễ tha thứ cho sai lầm của người khác. Ta nghi ngờ nếu hôm nay Mã Vĩnh Giang kia bị đá xuống mà không chết, có thể nàng ấy sẽ tha thứ cho hắn ta.”
Động Động Yêu gật đầu lia lịa: [Đúng thế, ta còn cảm thấy sau này, khi Thủy Thủy liên lụy tới nhà họ Lý rồi, nàng ấy bị lưu đày đi xa, không còn là tiểu thư nhà quan gì nữa. Sau này nàng ấy gặp nam chính thì cũng sẽ bị chê ghét vì thân phận thấp hèn thôi, thế thì nam chính mới có thể tra tấn nàng ấy một cách phù hợp, khi nàng ấy sắp chết, tên nam chính này mới nhận ra tình yêu đích thực của mình, rồi xin lỗi rồi thổ lộ tình cảm với tỷ tỷ của ngươi, cuối cùng HE.]
Lý Nhược Thủy tán thành suy đoán của Động Động Yêu: [Không uổng công ngươi đọc nhiều tiểu thuyết máu chó đến thế, nhưng Động Động Yêu à, ta bắt buộc phải làm hại cả nhà đi tù sao?]
Động Động Yêu cũng rất khó xử: [Nhưng nếu Thủy Thủy không tìm giá trị nhân vật phản diện, cả hai chúng ta đều sẽ biến mất.] Mãi mãi biến mất!
Lý Nhược Thủy emo, nàng vừa muốn sống sót để quay về thế giới thật của mình, nơi có cha mẹ mình, nhưng lại vừa cảm thấy những người thân thiết ở đây thật sự tồn tại bên cạnh nàng dù nàng chỉ mới sống cùng bọn họ chưa bao lâu. Họ không phải nhân vật trên sách, họ cũng có cảm xúc.
Động Động Yêu cũng thấy rầu rĩ vì tâm trạng buồn bã này, nó ngồi trên vai nàng, thở dài theo nàng.
Nhưng vào lúc này, Lý Nhược Thủy lại nghe thấy tiếng nói đề phòng của Lục Băng Lạc vang lên, “Sao ngươi lại ở đây?”
Lý Nhược Thủy kinh sợ, nàng tưởng mình nghe nhầm, nhưng khi ngẩng đầu lên thì đúng là thấy Lục Băng Lạc xuất hiện trước mắt mình, quần áo như bị thứ gì đó cắt phải, nhìn có vẻ nhếch nhác chật vật.
[Sao nàng ấy lại ở đây?] Nàng vội vàng hỏi Động Động Yêu, chẳng phải bây giờ Băng muội đã lấy được bản đồ kho báu, lén lút xuống núi rồi sao?