Trường Ninh Vương phi không biết lý do là gì nhưng bà cũng tán thành những gì Lý Nhược Thủy nói, rõ ràng em gái và bà cháu gái đều có sự lựa chọn khác. Nghĩ thế, Trường Ninh Vương phi nhìn Tiết nhị phu nhân với ánh mắt tiếc nuối.
Nhưng bây giờ Lý Nhược Thủy vẫn còn ở đây nên bà tiện nói gì nhiều.
Chỉ đành chờ Tư Vân Tranh tới, Trường Ninh Vương phi bèn bảo Tư Vân Tranh thoa thuốc cho Lý Nhược Thủy, sau đó dẫn cả nhóm người ra ngoài. Hai đứa trẻ này là hôn phu hôn thê, ở cùng phòng cũng chẳng sao.
Lòng Lý Nhược Thủy nóng như lửa đốt, bây giờ nàng chỉ nhớ đến chuyện bản đồ ở sau núi, muốn chờ sau khi Tư Vân Tranh thoa thuốc xong, bèn xách váy cáo từ Tư Vân Tranh, “Vân Tranh ca ca, đại tỷ của ta không thấy ta lâu rồi, ta sợ nàng ấy sốt ruột nên xin phép đi trước, cảm ơn ngươi đã lấy thuốc giúp ta.”
Tư Vân Tranh biết nàng muốn ra sau núi vì chuyện bản đồ nhưng khi nghe nàng nhắc tới Lý Nhữ Lan, hắn bèn nói, “Vừa rồi ta thấy đại tỷ của nàng vội vã đi về phía tháp Bồ Đề.”
Lý Nhược Thủy chạy ra khỏi sảnh: [Đại tỷ tới tháp Bồ Đề làm gì thế?] Bên đó u ám, không có ai cả.
Động Động Yêu: [Tất nhiên là hẹn hò với Mã công tử rồi.]
Lý Nhược Thủy kinh sợ: [Mã công tử? Hẹn hò? Ở kinh thành này làm gì có Mã công tử nào?]
Động Động Yêu: [Là người ở nhờ trong Bắc viện kia đấy.]
Lý Nhược Thủy chạy nhanh hơn, đổi hướng chạy tới tháp Bồ Đề: [Cái tên vô liêm sỉ ngày nào cũng xem sách cấm kia đấy hả? Đại tỷ thật là hồ đồ, sao lại hẹn hò với tên này?!]
Trước đó Lý Nhược Thủy còn nghe bác cả nói, người cháu bà con xa này không biết phấn đấu, không tiến bộ, không học hành đến nơi đến chốn, định cưới vợ cho hắn ta. Thế mà hắn ta lại chê xuất thân của người ta thấp, sao không nhìn lại bản thân có gì hay ho? Không cha không mẹ, không tài không có đức, sống bám trên người bà con xa thế mà vẫn kén cá chọn canh.
Động Động Yêu thấy nàng phẫn nộ như thế, vội trấn an nàng: [Thủy Thủy, ngươi bình tĩnh đi, Mã công tử kia là người sánh vai cùng đại tỷ của ngươi đấy, sau này còn phải lấy đứa con trong bụng đại tỷ để ép bác cả nhà ngươi, nghĩ cách cho hắn ta làm quan nữa! Bác cả nhà ngươi thương con gái nên xin cha ngươi… haiz, Thủy Thủy, sao ngươi đi sai hướng rồi, đây không phải là đường ra sau núi, ngươi không cần giá trị nhân vật phản diện sao?]
Lý Nhược Thủy chạy nhanh hơn: [Tỷ tỷ nhà ta sắp nhảy vào hố lửa mà ta còn cần giá trị nhân vật phản diện gì nữa? Sao ngươi không nói sớm?] Nhà bọn họ không có con gái thứ, ngoài các huynh trưởng ra thì cũng chỉ có hai chị em bọn họ, sao có thể ngồi yên không làm gì?
Huống chi tên họ Mã kia còn là tiểu nhân dùng mánh khóe để làm bậy, không phải là người tốt.
Động Động Yêu ấm ức giải thích: [Bọn họ là vai phụ nhỏ thôi, hai chúng ta không biết rõ tình tiết sau này của bọn họ, chỉ có thể xem trong cốt truyện, biết được một tí.]
Tháp Bồ Đề nằm ở phía bắc của chùa miếu, ít người tới đây, đường đi gập ghềnh trắc trở, phong cảnh lại không đẹp nên ít có khách khứa tới tham quan.
Thế là dần dà nó bắt đầu trở nên hoang vắng, gần như không ai tới đây.
Nhưng bây giờ bên dưới đống đá phía nam, một công tử áo lam buồn bã nhìn hồ nước lặng ở cách đó không xa, “Hôm nay biểu muội chịu đến đây gặp ta là đã khiến ta vui lắm rồi, dù biểu muội không muốn thì ta cũng có thể hiểu được, dù sao thì hai chúng ta vốn dĩ đã khác nhau một trời một vực. Nói tới đây, Mã mỗ đúng là kẻ không biết trời cao đất rộng, lại nghĩ tới chuyện cùng răng long đầu bạc với biểu muội.”
Lý Nhữ Lan đứng ở dưới núi đá cách hắn ta không xa, nhìn bóng lưng cô đơn kia, lại nghe Mã Vĩnh Giang thốt ra những lời chân thành với giọng điệu thoải mái này, chợt thấy lòng mình đau đớn không chịu được, nàng ấy lập tức bật thốt, thanh minh cho mình, “Biểu ca, không phải như thế.”