Nàng ấy không hiểu tại sao mẹ mình không thích biểu cảm, chỉ vì xuất thân của biểu ca thấp kém sao? Nàng ấy cũng chẳng phải người cao quý gì mấy, cha cũng chỉ là quan viên ngũ phẩm mà thôi. Nếu không phải có gia đình nhị thúc, thì ở kinh thành này làm gì có nhà họ Lý nào đâu?
Lúc này, Mã Vĩnh Giang xoay người lại, thế mà hai mắt lại đỏ ửng như vừa mới khóc, hắn ta nhìn thẳng vào Lý Nhữ Lan, “Không phải như thế thì là gì? Chẳng lẽ biểu muội bằng lòng bỏ hết tất cả, đi theo ta sao?”
“Ta…” Lý Nhữ Lan mấp máy môi, thầm nghĩ làm thế là không được, sẽ bị giáng làm thϊếp, không thể làm danh tiếng của nhị muội muội vì mình được.
Hai mắt Mã Vĩnh Giang càng đỏ hơn, như thể hắn ta đã đoán được kết quả này từ lâu, hắn ta cụp mắt cười buồn bã, “Ta hiểu mà, nói tới cùng thì nàng cũng chẳng yêu ta đến thế, nếu lòng nàng có ta thì nên coi ta là người duy nhất mới đúng.”
“Không phải như thế thật mà.” Lý Nhữ Lan còn định giải thích.
Mã Vĩnh Giang bước tới gần nàng ấy, vịn lên vai nàng ấy, nhìn chằm chằm cô nương này với ánh mắt sáng ngời, “Nếu biểu muội không muốn đi theo ta thì nàng hãy chứng minh đi.”
Hắn ta đã thò tay còn lại cầm lấy đai lưng của Lý Nhữ Lan, chỉ cần hắn ta kéo nhẹ thì áo choàng sẽ bị cởi xuống.
Lý Nhữ Lan hoảng sợ, “Không được đâu biểu cả.”
Nàng ấy vội đẩy Mã Vĩnh Giang ra.
Mã Vĩnh Giang không vội làm gì, mà thay đổi sắc mặt, dỗ dành Lý Nhữ Lan, “Biểu muội, biểu ca quá yêu nàng, không muốn chia ly, mỗi người một ngả với nàng. Chúng ta chỉ còn một cách duy nhất thì cha mẹ nàng mới đồng ý gả nàng cho ta, biểu muội, vì tương lai của chúng ta được không?”
“Tương lai?” Lý Nhữ Lan nghĩ ngợi, thay vì cưới người mình không quen, chẳng bằng cưới biểu ca, dẫu sao thì mình cũng hiểu rõ con người hắn ta mà. Trong phút chốc, lòng nàng ấy lại dao động.
Mã Vĩnh Giang nhìn thấy Lý Nhữ Lan dao động, hắn ta biết là mình sắp thuyết phục được nàng ấy, bèn tranh thủ cơ hội này, “Biểu muội, tất cả là do ta không có triển vọng, nếu ta có được công danh thì chắc dì cũng không coi thường ta đến thế. Bây giờ bà ấy đang vội tìm cô nương gả cho ta, ta có thể từ chối được một lần, hai lần, nhưng nếu từ chối nhiều lần, dì sẽ cảm thấy ta không biết trời cao đất rộng. Trời đất chứng kiến, ta làm tất cả mọi chuyện vì biểu muội mà.”
Mặt mũi tên này trông cũng ưa nhìn, lại thốt ra những lời tình tứ như thế, Lý Nhữ Lan luôn ở trong nhà quanh năm, không được ra ngoài nhiều như Lý Nhược Thủy chợt thấy không chống đỡ được.
Nhưng lý trí của nàng ấy cũng không mù quáng vì cái gọi là tình yêu này, khi Mã Vĩnh Giang sắp thuyết phục được nàng ấy, bỗng nhiên nàng ấy đẩy hắn ta, “Không, ta không thể hại Nhược Thủy vì bản thân mình được.”
Lại là Lý Nhược Thủy! Mã Vĩnh Giang nhớ đến gương mặt xinh đẹp rực rỡ kia, chỉ muốn đè nàng xuống chà đạp một phen mới hả giận, nhưng vì khó tiếp cận người trong sân nhà của Lý Nhược Thủy nên hắn ta mới đành nhắm đến Lý Nhữ Lan có người cha làm thi giảng Viện Hàn Lâm ngũ phẩm này.
Nhưng Mã Vĩnh Giang vẫn nhẫn nhịn, tiếp tục giở giọng nhẹ nhàng dụ dỗ, “Không đâu, chuyện này chỉ có hai chúng ta biết, khi đó nàng có con rồi, chúng ta sẽ nói cho dì nghe sau.”
Lý Nhữ Lan kinh sợ, “Biểu ca, ngươi…?”
Chẳng phải chỉ là muốn hôn nàng thôi sao? Nàng nhìn vùng hoang sơ chỉ có cây cối xanh rì này, nơi này vắng vẻ đến thế, biểu ca luôn nói yêu mình lại muốn…
Mã Vĩnh Giang thấy Lý Nhữ Lan chần chừ do dự, hắn ta mất kiên nhẫn, sợ nếu còn kéo dài thì thời gian không đủ nên vội nhào về phía nàng ấy, “Biểu muội, nếu nàng yêu ta thì hôm nay nàng cho ta, trở thành người của ta đi.”