Lý Nhược Thủy được Trường Ninh vương phi ân cần kéo vào trong đại sảnh, ngồi cạnh bà. Trước những câu hỏi dồn dập của Trường Ninh Vương phi, Lý Nhược Thủy tỏ vẻ vừa mừng vừa sợ: [Động Động Yêu, chuyện gì vậy? Hình như Vương phi không ổn? Sao bà ấy đối xử tốt với ta thế? Cốt truyện có vấn đề à?]
Động Động Yêu thản nhiên không để ý: [Thủy Thủy cứ bình tĩnh, cốt truyện không có vấn đề gì, thiết lập nhân vật có chênh lệch là chuyện bình thường, vì ngươi cũng biết ta là hệ thống mới nên không hoàn thiện các mặt cũng là chuyện bình thường.]
Lý Nhược Thủy: [Thôi được rồi, nhưng Vương phi đối xử tốt với ta như thế, ta lại muốn tổn thương con của bà.]
Động Động Yêu: [Không phải là tổn thương, đó là vấn đề của tình tiết, Thủy Thủy, ngươi là một vật hy sinh không có quyền chọn lựa thì có cách gì chứ? Ngươi chỉ muốn sống thôi, còn hắn thì mất đi một người vợ.]
Lý Nhược Thủy đã bị Động Động Yêu tẩy não thành công: [Ngươi nói có lý, hắn chỉ mất đi một người vợ thôi.] Chỉ là việc kiếm đủ giá trị nhân vật phản diện rồi về nhà, đúng là mơ mộng hão huyền, bây giờ giá trị nhân vật phản diện mà nàng có chỉ có thể gắng gượng để kéo dài sinh mệnh của nàng.
Làm nhân vật phản diện khó, mà nhân vật phản diện vật hy sinh lại càng khó: [Sao Tư Vân Tranh còn chưa quay lại? Nếu hắn lề mề nữa, ta không thể tới sau núi tìm giá trị nhân vật phản diện nữa rồi.]
Trường Ninh Vương phi vội giục, “Mau mau đi xem sao thế tử còn chưa tới?”
Nghe bà giục như thế, Lý Nhược Thủy cực kỳ cảm động. Trường Ninh Vương phi ân cần quá, còn nhạy bén nữa, chỉ là khi vừa ngẩng đầu lên, nàng lại đối diện với ánh mắt ba phần phẫn nộ năm phần ghen tị và hai phần không phục kia, lòng nàng không thấy vui.
Lý Nhược Thủy bắt đầu không nhịn được, thì thầm với ldy: [Ngươi nói xem, tốt xấu gì Tiết Nhược Tuyết cũng là tiểu thư thế gia Lũng Tây, Tiết nhị phu nhân xuất thân không thấp, sao thủ đoạn của nàng ta lại vụng về đến thế?]
Động Động Yêu: [Có gì đâu mà ngươi ngạc nhiên? Thủy Thủy, ngươi tưởng ai cũng được sống tốt như ngươi sao? Nhà không có em gái, cũng không có thϊếp thất gì, trong hậu viện nhà họ Tiết ở Lũng Tây có không biết bao nhiêu là thϊếp thất, dù mỗi người sinh một đứa con thì cũng có cả đống con cái. Ngươi nghĩ, nhiều đứa con gái như thế, làm sao người cha có thể thưởng hết được? Thế thì nàng ta chỉ có thể nghĩ cách có được tình yêu thương thôi.]
Lý Nhược Thủy nghe vậy, lòng cũng thấy đồng cảm với Tiết Nhược Tuyết: [Hóa ra nàng ta cũng là một người đáng thương, nhưng ta đâu phải là người gây ra nỗi khổ cho nàng ta? Hơn nữa, với xuất thân của nàng ta, rõ ràng còn có sự lựa chọn khác, nhưng nàng ta lại chọn ganh đua với một đám con thứ bằng cùng thủ đoạn, đủ thấy nàng ta cũng không phải người thông minh gì.]
Trường Ninh Vương phi biết em rể của mình là một người thân tàn, chí không kiên, còn cưới thêm vài người thϊếp, nhưng ở khắp cái thiên hạ này – chưa nói tới nhà giàu quyền quý, chỉ mỗi người bình thường có tiền một tí là đã cưới thϊếp rồi. Nói chi đâu xa, nhà mẹ đẻ của bà cũng có vài đứa em trai được di nương sinh ra đấy thôi.
Có lẽ là mình may mắn, Vương gia chỉ cưới một Vương phi là mình, nhưng bà cũng không quên những điều khó khăn của em gái, nên thường quan tâm em gái bằng danh nghĩa Vương phi. Thế nên theo lý thì em gái có nhà mẹ đẻ, có một n chị là bà, dù ở hậu viện nhà họ Tiết còn nhiều di nương xinh đẹp như tiên thì không ai cũng có thể hơn bà ta được.
Nhưng vừa rồi, Tiết Nhược Tuyết lại dùng thủ đoạn vụng về nhất để hãm hại người ngoài, muốn người khác chú ý tới mình, rõ ràng đây không phải là lần đầu tiên nàng ta làm một trò ti tiện thấp hèn như thế.