Nhóm Vai Chính Đều Có Thể Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta

Chương 14

Tuyết Khanh Dực hơi giận rồi, vì một người nhỏ nhắn như giá đỗ thế kia á? Sao mình lại chôn cả Dược Vương Cốc vì nàng ta được?

Bấy giờ, y hơi hối hận vì đã cho bọn họ lên thuyền.

Lúc này thái tử bước tới gần, chắp tay nói nhỏ, “Không biết các hạ có thể nói chuyện với ta một lát được không?”

Tuyết Khanh Dực không muốn nói chuyện nhưng y lại càng không muốn nghe chuyện mình chôn vùi cả Dược Vương Cốc vì một cô gái, thế là y đồng ý đi cùng thái tử. Tốt nhất là nên tìm cơ hội cho hắn ta thấy mình không hề có ý gì với cọng giá đỗ kia.

Suy cho cùng thì với tình cảnh này cũng khó có cơ hội bỏ thuốc.

Nhưng Tuyết Khanh Dực không ngờ thái tử vừa bước vào sảnh trong, đã hỏi, “Ta nghĩ chắc là Tuyết đại phu đã nghe được tiếng lòng của muội muội nhà họ Lý rồi nhỉ?”

Vậy nên chắc là không cần hắn ta giới thiệu mình đâu.

Tuyết Khanh Dực kinh ngạc, tiếng lòng? Thái tử nói như thế là có ý gì?

Y lại nghe Tư Vân Linh nói tiếp, “Trước mắt ta không có cách nào giải thích chuyện kỳ lạ này, nhưng theo những gì ta và A Tranh phân tích, không phải ai cũng có thể nghe được tiếng lòng khi nàng nói chuyện với Động Động Yêu, chỉ có nhân vật chính và nhân vật phụ của thế giới này mới nghe được.”

“Nhân vật chính, nhân vật phụ?” Bỗng nhiên Tuyết Khanh Dực lại muốn cười, còn muốn mắng thái tử hồ đồ, hắn ta đang diễn kịch sao? Còn nhân vật chính rồi phụ, có tỳ nữ, hoa đán gì không?

Sau đó, y nghe thái tử giải thích cẩn thận mới biết một chuyện, hắn ta là nam chính của thế giới này, cô gái nhà họ Lục luôn run rẩy thì là nữ chính. Ngoài ra những người còn lại có thể nghe được tiếng nói kia đều là nhân vật phụ quan trọng có liên quan đến nam nữ chính.

Cũng được coi là nhân vật chủ yếu nhỉ.

Nhưng nói tới đây cũng phải nói, nhà họ Lục sủng thϊếp diệt thê là chuyện quái gở, đứa con gái chân chính lại gầy đến thế, cứ run rẩy không ngừng, chẳng biết có phải nàng ta bị bệnh nặng hay không? Sau này phải tìm thái y khám cho nàng ta mới được.

Hai người nói chuyện với nhau, nói tới chuyện ôn dịch ở phía nam. Tuy là Tuyết Khanh Dực không hài lòng khi Tư Vân Linh nói mình là nam phụ, nhưng chữa bệnh cứu người là chức trách của người hành y bọn họ, huống chi đó còn là ôn dịch nên y không từ chối lời mời của Tư Vân Linh.

Tuyết Khanh Dực cũng đồng ý với Tư Vân Linh sẽ không tiết lộ chuyện mình có thể nghe được tiếng lòng của Lý Nhược Thủy. Dẫu sao thì chuyện này cũng có lợi cho mình, như là Động Động Yêu gì đó, thế mà biết hôm nay mình đi gặp ai đó.

Sau này, có khi y sẽ còn nghe được tin tức có ích gì nữa thì sao!

Nhưng ngay khi hai người bọn họ sóng vai bước ra đại sảnh con thuyền, chợt nghe Động Động Yêu kêu lên kinh ngạc: [Chuyện gì thế này? Tại sao nam chính và nam phụ lại trò chuyện vui vẻ đến thế? Chẳng phải hai người này như nước với lửa, giương cung bạt kiếm, không đội trời chung mới đúng sao?] Trên đời này làm gì có tình địch nào như thế?

Lý Nhược Thủy còn sợ hơn nó: [Hay là cốt truyện xảy ra sự cố?]

Động Động Yêu: [Sự cố gì?]

Lý Nhược Thủy nhìn chằm chằm Tư Vân Linh và Tuyết Khanh Dực sóng vai đi tới, lòng nàng kích động: [Tuy người ta thường nói tự cổ hồng lam xuất cp, nhưng hắc bạch mới là vợ chồng trời sinh, ngươi nhìn bọn họ đi, một người đen một người trắng, có phải rất đúng không?]

Động Động Yêu cũng bắt được sóng não này, còn tự tưởng tượng thêm: [Thái tử thật là xấu xa! Ta coi thái tử là đại ca, thái tử lại coi là người yêu? Thái tử này cũng ghê thật, ngươi nói xem nếu hắn ta muốn làm thế thì làm sao tiểu thần y có thể giành Băng muội muội với hắn ta chứ? Hay quá hay quá, không hổ là người làm thái tử!]

Vốn dĩ Lục Băng Lạc là người ngoài cuộc, không liên quan, nàng ấy muốn tìm một góc yên lặng không ai thấy để ăn dưa lại chợt giật mình, sao lại dính tới nàng ấy nữa? Ai thích làm nữ chính thì làm đi! Sống trong thấp thỏm như thế này, có ngày nàng chết tươi vì sợ mất thôi.