Mà Tư Vân Linh và Tuyết Khanh Dực vừa bước ra khỏi sảnh, đã bước qua khỏi cửa rồi, đặt chân lên sàn thuyền bằng phẳng rồi, thì chợt hai người cùng vấp ngã. Khi bọn họ đứng vững, đều tự tránh xa ra chê ghét lẫn nhau.
Khi thuyền chạy tới giữa hồ, Tư Vân Linh bắt đầu nhìn Tư Vân Tranh, sau đó cứ hắng giọng “e hèm”.
Hắn ta cứ như thế mấy lần, Động Động Yêu bèn nói: [Thái tử này mà bị cảm thì cứ gọi tiểu thần y lấy thuốc cho uống thôi, hắng giọng nhiều như thế làm gì?]
Tuyết Khanh Dực ngưng cười, y hỏi, “Có phải thái tử bị cảm lạnh không?”
Trong chốc lát, Tư Vân Linh không biết mình nên trợn mắt trừng người em họ không biết phấn đấu kia hay là trừng Tuyết Khanh Dực, nhưng để tránh Lý Nhược Thủy lại nghi ngờ gì nữa, hắn ta chỉ đành gật đầu, “Chắc là đêm qua ta bị cảm vì thức khuya phê tấu chương thay phụ hoàng.”
Động Động Yêu tin thật: [Thái tử cũng khổ quá, nhìn thì vinh quang nhưng đến đêm còn phải làm việc, đáng thương thật!]
Lý Nhược Thủy gật đầu.
Tư Vân Linh sốt ruột không chịu nổi, làm phiền đừng đồng cảm sự đáng thương này với hắn ta, hai người nói chuyện về Triệu Vương gia đi!
Thế là hắn ta đi thẳng tới chỗ Tư Vân Tranh, huých vào hắn mấy cái, đệ điều tra chuyện về Triệu Vương gia kia tới đâu rồi? Hôm nay, một trong những chuyện quan trọng khi hẹn Lý Nhược Thủy ra cũng là điều tra việc về Triệu Vương gia mà.
Tư Vân Tranh thấy anh họ mình đã tới tận đây, hắn chỉ đành nhìn Lý Nhược Thủy, “Nói tới đây, hôm đó, tại sao muội muội nhà họ Lý lại biết quận chúa đổ oan cho Lục cô nương vậy?”
Lòng hắn nghĩ, Tư Vân Linh không có miệng hả? Không biết hỏi tại sao Lục cô nương gặp Triệu Ngọc Hoa chắc?
Vì chỉ cần nhắc tới chuyện về Triệu Ngọc Hoa thì Lý Nhược Thủy và Động Động Yêu sẽ nhắc đến chuyện Triệu Vương gia tạo phản.
Lý Nhược Thủy không ngờ hắn lại nhắc tới mình, bèn đứng phắt dậy: [Hả? Chuyện đó à? Ta không dám giấu gì, thật ra ta có thể nhìn tướng mạo một người rồi đoán được một số việc nên khi thấy vẻ thấp thỏm lấm lét của người phụ nữ kia, đã thử xem có đúng hay không. Không ngờ may mắn là ta đoán đúng.”
Tư Vân Linh cũng gia nhập cuộc hội thoại một cách suôn sẻ, “Không ngờ muội muội có cả bản lĩnh này.”
Hắn ta vừa dứt lời, Động Động Yêu lại kích động: [Thủy Thủy, Thủy Thủy, thái tử dám gọi ngươi là muội muội trước mặt Băng muội muội!]
Lý Nhược Thủy nghi ngờ: [Cần ta gây sự gì sao?]
Nàng là vật hy sinh phản diện chuyên nghiệp, nếu đã bắt đầu làm việc thì chắc chắn sẽ không lơ là, nàng vừa lén đánh giá Lục Băng Lạc vừa nghĩ, nhưng Lục Băng Lạc không có phản ứng gì.
Động Động Yêu mở bảng thông tin ra nhưng không thấy giá trị nhân vật phản diện tăng lên, nó sốt ruột: [Có phải là trục trặc gì rồi không? Sao Băng muội muội không tức giận, không ghen tuông gì cả?]
Lục Băng Lạc: Ta tức giận làm chi? Ghen tuông cái gì? Hôm trước ta với thái tử mới gặp nhau ở Bát Trân Quán thôi mà?
Nhưng khi nàng ấy ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt của thái tử, nàng ấy chỉ đành ngồi thẳng lên, run rẩy nói, “Ta… đúng là ta nên cảm ơn Lý cô nương chứng minh sự trong sạch cho mình, chỉ là hôm đó bỗng nhiên Lý cô nương đẩy ta vô cớ, nên nói như thế nào đây?”
Trời sinh nàng ấy là một người ngây thơ, dù bây giờ nàng ấy cảm thấy mình đang hùng hồn khí phách nhưng thật ra người khác lại có cảm giác nàng ấy vẫn đáng yêu, nhút nhát đáng thương như trước.
Động Động Yêu: [Băng muội muội thấy thái tử gọi ngươi là muội muội, đúng là nàng ấy đã ghen tị, bắt đầu ghi nợ rồi! Hai trăm giá trị nhân vật phản diện tới tay chúng ta!]
Lý Nhược Thủy lại không vui được, nàng còn hoảng hốt, văn cổ đại không có logic, tình cảm của nam chính nữ chính đến nhanh là chuyện bình thường. Rồi cũng sẽ có khả năng nam chính ném nhân vật phản diện xuống hồ để trút giận thay nữ chính.