Nhóm Vai Chính Đều Có Thể Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta

Chương 11

Tuyết Khanh Dực không ngại để cô gái đang run rẩy kia thử Diêm Vương Thiệp.

Nhưng ngay khi y cân nhắc xem nên hạ độc như thế nào thì đoàn người này lại tới gần y.

Lúc này Tư Vân Linh nghe Động Động Yêu nói, Tuyết Khanh Dực là người chữa khỏi căn bệnh dịch ở phía nam, tất nhiên là Tư Vân Linh muốn nghĩ cách làm quen với Tuyết Khanh Dực, để hai người thân quen với nhau rồi sẽ khuyên y tới phía nam rồi.

Nếu không được thì có thể ép, vì chuyện thiên hạ dân chúng là chuyện quan trọng hàng đầu.

Tư Vân Linh bước tới gần, chỉ vào con thuyền trước mặt Tuyết Khanh Dực, “Làm phiền huynh đài này, ngươi đi một mình sao?”

Tuyết Khanh Dực nhìn y với ánh mắt đề phòng, “Không biết các hạ là…?” Mắt không đui mà, không thấy hắn ta đi một mình, chẳng lẽ đi nửa mình?

“À, là thế này, bọn ta tới muộn nên chưa có thuyền đi, không biết có thể đi cùng thuyền với huynh đài được không? Huynh đài cứ yên tâm, đừng lo chuyện tiền nong.” Tư Vân Linh nói rõ đầu đuôi.

Tuyết Khanh Dực thầm nghĩ sau khi bọn họ lên thuyền rồi, mình còn dễ hạ độc hơn, “Được.”

Khi y đồng ý thì chợt nghe được một tiếng con nít vang lên.

Động Động Yêu: [Thái tử này không có bản lĩnh gì cả, không có thuyền đi mà còn muốn leo lên thuyền nam phụ, chẳng phải là đẩy nữ chính vào lòng nam phụ sao? Uổng công sau này hắn ta còn diệt Dược Vương Cốc của người ta!]

Lý Nhược Thủy: [Ngươi không hiểu đâu, thái tử có thuyền, vừa rồi ta đã thấy hắn ta sai người đi tìm, chắc là bây giờ thấy truyền nhân Dược Vương Cốc đẹp mã, muốn kết bạn với người ta nên mượn cớ lên thuyền thôi. Nhưng phải nói là thái tử thật tinh mắt, đã tìm được người sau này giải quyết ôn dịch rồi.]

Tư Vân Linh: Em gái nhà họ Lý hiểu ta này, nhưng vẫn phải để Tư Vân Tranh giữ chân nàng lại để mình có cơ hội thử Tuyết Khanh Dực, xác định y có nghe được tiếng lòng của Lý Nhược Thủy hay không. Tuyết Khanh Dực lại không để ý rốt cuộc là thái tử có thuyền hay không, nhìn tổng thể, y cũng chỉ nghe được mấy câu Lý Nhược Thủy khen mình “tuấn tú”, y rất hài lòng, bèn khách sáo, “Mời chư vị lên thuyền.”

Năm người cùng bước lên thuyền, Tuyết Khanh Dực nháy mắt ra hiệu cho người lái thuyền để người này đưa thuyền rời bến. Người lái thuyền do dự trong chốc lát, cứ ngập ngừng muốn nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn nghe theo sự sắp xếp của Tuyết Khanh Dực.

Trùng hợp, Lý Nhược Thủy nhìn thấy hai người này đoán đố nhau, bèn lẳng lặng hỏi Động Động Yêu: [Hai người bọn họ liếc mắt đưa tình, có ý gì thế?]

Nếu Tuyết Khanh Dực là truyền nhân của Dược Vương Cốc, chắc sẽ không hạ độc hại một mình nữ phụ chứ?

Động Động Yêu: [Theo tình tiết cốt truyện thì hôm nay Tuyết Khanh Dực cũng đến đây vì có hẹn với người khác. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, có lẽ y đã điên đảo thần hồn vì nữ chính rồi, hoàn toàn quên cái người cần hẹn, nói sao nhỉ, có hơi trọng sắc khinh bạn.]

Tuyết Khanh Dực vừa có thiện cảm với Lý Nhược Thủy: ngươi có nói chuyện đàng hoàng được không đấy, cái gì mà liếc mắt đưa tình? Không đúng! Nàng thấy mình và người lái thuyền ra hiệu với nhau‼!

Lục Băng Lạc thì cảm giác lúc này mình không nên ngồi trên thuyền, mình nên ngồi dưới đáy thuyền. Nàng ấy càng hận tại sao cổ mình dài đến thế, nếu cổ ngắn thì giấu mặt vào cổ áo luôn cho rồi.

Tư Vân Linh và Tư Vân Tranh thì cố tình nhìn Lục Băng Lạc, như thể muốn xem trên người nàng ấy có ma lực gì vậy.

Lý Nhược Thủy nhận ra bầu không khí có vẻ là lạ, nàng bèn ngồi im như chim cút, nhưng vẫn đang tán gẫu cực kỳ hăng say với Động Động Yêu: [Đúng thế, không thể trông mặt mà bắt hình dong được, thảo nào sau này y lại chôn cả Dược Vương Cốc vì Băng muội muội!]