Mạt Thế Thiên Tai: Ta Mang Theo Không Gian Trồng Trọt

Chương 40: Mua nhà

Bác gái cả sốt ruột nói: "Lệ Lệ, căn nhà này là nhà mẹ bỏ tiền ra, tất cả tiền của mẹ! Bán nhà đi mới miễn cưỡng gom được, lại còn mượn Hoán Hoán hai mươi vạn. Không phải mẹ nhiều chuyện, căn nhà này cho dù không viết tên của mẹ, cũng nên viết tên Tiêu Vũ chứ!"

Lệ Lệ bĩu môi, thản nhiên nói:

"Mẹ, mẹ có kiến thức pháp luật hay không thế? Cho dù cái nhà này chỉ viết tên của con, con và Tiêu Vũ là vợ chồng, căn nhà này là tài sản chung của hai vợ chồng, cho dù ly hôn cũng là một người một nửa. Con nói chỉ viết tên con, chỉ là thử lòng Tiêu Vũ mà thôi."

"Hơn nữa, là nhà mẹ lừa hôn trước, đi ra ngoài hỏi xem, nhà ai kết hôn mà không mua nhà mới? Cứ thế dùng nhà người khác làm phòng tân hôn, còn bị người ta đuổi ra ngoài, con cũng là người cần danh dự, mẹ bảo con về sau còn mặt mũi nào ra khỏi cửa gặp người ta?"

Dứt lời, Lệ Lệ lại nhìn về phía Tiêu Vũ, mày liễu dựng đứng nói:

"Còn anh nữa! Là anh sống chết níu kéo cầu xin tôi quay lại, bằng không tôi đã sớm bỏ đứa nhỏ ly hôn với anh rồi, người theo đuổi bà đây xếp hàng mấy con phố, tôi bỏ qua bao nhiêu kẻ có tiền không lấy, khăng khăng gả cho anh, đã nói nhà sẽ viết tên tôi, bây giờ mẹ anh lại không muốn? Tiêu Vũ, những ngày này chưa qua được lâu đâu!"

Tiêu Vũ nịnh nọt nói: "Đừng nóng giận đừng nóng giận, cẩn thận đứa nhỏ, đương nhiên viết tên của em, em là vợ anh, anh còn có thể không tin em sao."

Lệ Lệ hừ một tiếng, hất tay anh ta ra, Tiêu Vũ lại càng thêm ân cần lấy lòng.

Bác gái cả nhìn bộ dạng khúm núm của đứa con này, nhất thời tức không chỗ xả.

Tiện nhân này, ỷ vào mang thai, cả ngày coi bà ta giống như là giúp việc mà sai khiến, không phải đòi ăn tổ yến, thì cũng là muốn ăn vây cá, ngày ngày nằm chơi điện thoại, ngay cả một cái quần áo cũng không giặt.

Bây giờ còn dám đòi trên giấy tờ nhà chỉ viết tên cô ta, ỷ vào trong bụng có đứa nhỏ, thực sự coi mình là công chúa, thứ không biết xấu hổ!

Thật vất vả mới dỗ được Lệ Lệ, Tiêu Vũ lại oán trách bác gái cả:

"Mẹ! Mẹ lại phát điên gì ở đây! Con đã sớm nói không cho mẹ tới mẹ cứ đến, chọc Lệ Lệ tức giận đến đau bụng, mẹ mới vừa lòng phải không?!"

"Nhưng tiền mua căn nhà này cô ta không bỏ ra một đồng! Con đã quên là cha con còn ở trong nhà giam, còn không biết phải đợi mấy năm nữa, con muốn chọc mẹ tức chết sao! Số tôi sao lại khổ thế này…."

Tiêu Vũ ghét bỏ nhíu mày, làm trò trước mặt người ngoài, anh ta cảm thấy mẹ mình náo loạn như vậy làm anh ta mất hết mặt mũi.

Vừa nghe lời này, Lệ Lệ lập tức không muốn nghe nữa.

"Mẹ đây là có ý gì, nhà ai không phải là cha mẹ bỏ tiền ra mua nhà tân hôn cho con cái? Ngay cả nhà đều không có, còn kết hôn cái gì? Ly hôn đi, đứa nhỏ con cũng không cần, bây giờ con lập tức đi bệnh viện phá thai!"

Tiêu Vũ luống cuống: "Đừng đừng đừng! Lệ Lệ, cũng không thể phá thai, đây là con của hai chúng ta, về sau em không được nói những lời như vậy nữa. Mẹ anh nói bừa đấy, em đừng để ý bà ấy."

Tiêu Vũ hung hăng trừng mắt với mẹ mình.

Bác gái cả tức giận đến cắn răng, chỉ là thấy ánh mắt lạnh như băng của con trai, lý trí nói cho bà ta biết không thể tranh cãi nữa.

Đồ đê tiện này cắn chặt việc giấy tờ nhà viết tên cô ta, tranh cãi thêm nữa con trai sẽ không thể không quậy tưng bừng với bà ta một trận.