Mạt Thế Thiên Tai: Ta Mang Theo Không Gian Trồng Trọt

Chương 39: Lệ Lệ trong truyền thuyết

“Trời ơi mẹ ơi!”

Tiêu Minh Nguyệt nhanh chóng lấy rổ ngăn cản đòn tấn công của gà mái, tay chân luống cuống nhặt hết trứng gà, quay đầu chạy ngay.

Nhặt trứng gà mấy lần, cô vẫn rất sợ công kích mỏ nhọn của gà mẹ, mỗi lần đều giống như ăn trộm hãi hùng khϊếp vía.

Tiêu Minh Nguyệt lấy một cân cám ngô và cả một cân cám lúa mì, lại nhặt một bó cải thìa, rắc vào ổ gà coi như bồi thường, đừng nói tao ăn không trả tiền trứng của mi, tao có qua có lại.

Trong lúc Tiêu Minh Nguyệt còn đang bận rộn, cũng nghe được không ít tin tức về gia đình bác gái cả, nghe nói anh họ náo loạn bác gái cả thật lâu, ép bà ta bỏ ra tiền dưỡng già, vì gom tiền, còn muốn bán rẻ luôn cả căn nhà cũ đang ở.

Bởi vì Tiêu Minh Nguyệt giao hẹn trong vòng nửa tháng, cho nên Tiêu Vũ chỉ có thể bấu víu vào việc bán đi ngôi nhà cũ, bị đối phương ép giá rất thấp.

Tiền dưỡng già bị lấy đi, bác gái cả khóc thì có khóc, nhưng bà ta chỉ có một đứa con trai quý hóa này, từ trước đến nay đều là muốn gì được nấy, thật sự không lay chuyển được sự kiên trì của con trai, lại nghĩ đến đứa cháu đích tôn trong bụng Lệ Lệ, cũng chỉ có thể thỏa hiệp.

Sau đó, bác gái cả lại mặt dày tìm Tiêu Hoán Hoán mượn hai mươi vạn, nói là để cho em trai mua nhà, vì thế hai mẹ con cãi nhau một trận lớn, Tiêu Hoán Hoán chỉ trích bác gái cả chỉ quan tâm em trai không quan tâm cô ta, cũng không biết bác gái cả dùng cách gì, cuối cùng Tiêu Hoán Hoán vẫn đi vay tiền đưa cho bác gái cả.

"Em họ, thật ngại quá, ở nhà của em lâu như vậy, hôm nay bọn chị đã mua được nó rồi, thanh toán toàn bộ."

Cô nàng xinh đẹp ngồi nói chuyện ở đối diện bên kia bàn chính là Lệ Lệ trong truyền thuyết, vợ của anh họ.

Lệ Lệ người cũng như tên, gương mặt diễm lệ, một đôi mắt hồ ly xếch lên câu hồn đoạt phách, mặc một chiếc váy bó sát hông màu đen, khó trách lúc ấy anh họ sống chết không phải cô ta không cưới.

Ngồi bên cạnh Lệ Lệ là anh họ và bác gái cả, anh họ dỗ dành Lệ Lệ vui vẻ, còn sắc mặt bác gái cả lại giống như đưa đám, xụ mặt không thèm nhúc nhích.

Phỏng chừng trong khoảng thời gian này bị anh họ gây sức ép quá thảm, một chút vui sướиɠ khi mua được nhà cũng không có.

"Không có gì phải ngại, nếu chị dâu họ thực sự cảm thấy có lỗi với em, không bằng tính thành tiền thuê nhà cho em?" Tiêu Minh Nguyệt nói không chút khách sáo.

Lệ Lệ xấu hổ vén tóc mai, nói:

"Quản lý Trương, bắt đầu đi, buổi chiều tôi còn có hẹn đi làm đẹp, đừng lãng phí thời gian."

Tiêu Minh Nguyệt còn chưa nói gì, biết ngay là cô ta chỉ giả bộ khách sáo.

Trên mặt người quản lý bất động sản nở nụ cười tiêu chuẩn: "Được thưa cô Lệ Lệ, nhà của cô Tiêu ra giá ba trăm hai mươi vạn tệ, yêu cầu thanh toán toàn bộ trong một lần, đây là hợp đồng hai bên, đây là giấy tờ bất động sản..."

Lệ Lệ tùy tiện liếc mắt nhìn hợp đồng: "Không có vấn đề gì, đây là thẻ của tôi, trong thẻ vừa vặn có ba trăm hai mươi vạn tệ, đợi lát nữa làm thủ tục với ngân hàng, trên giấy tờ nhà viết tên của tôi."

Tiêu Vũ gật đầu: "Được, cục cưng nói thế nào thì là thế đó."

"Tên của cô!?" Bác gái cả thất thanh hét to.

Lệ Lệ ghét bỏ ra mặt cau mày một cái: "Mẹ, mẹ lớn tiếng như vậy làm gì, dọa đến cục cưng trong bụng con rồi."

Cô ta vuốt ve cái bụng bằng phẳng, tủi thân nhìn về phía Tiêu Vũ.

Tiêu Vũ lập tức chép miệng một tiếng, nén giận nói:

"Mẹ! Mẹ hét cái gì thế."