"Mẹ không phải có ý đó, chỉ là hỏi một câu mà thôi. Lệ Lệ, con mang thai chinh là cháu nội của mẹ, mẹ vui còn không kịp, đều do mẹ không biết nói chuyện." Bác gái cả làm ra vẻ tủi thân.
Tiêu Vũ quả nhiên không trừng mắt với bà ta nữa, rất nhanh đã nguôi giận.
"Mẹ đừng nói lung tung nữa, nghe Lệ Lệ đi." Anh ta lạnh lùng nói.
"Mẹ, mẹ lớn tuổi rồi, chuyện vợ chồng chúng con mẹ bớt quản, trong lòng chúng con đều biết." Lệ Lệ lạnh nhạt nói.
Thịt trên mặt bác gái cả trên mặt run lên, há miệng ra, cuối cùng vẫn nuốt mấy lời định nói xuống, nhịn cơn tức này.
Tiện nhân, chờ đến lúc sinh đứa nhỏ xong, cho cô chịu đủ!
Tiêu Minh Nguyệt ngồi bên kia bàn xem chuyện hay, khó có dịp chó cắn chó như vậy, bác gái cả cứ như một diễn viên, giả là người tốt bị oan ức, vậy mà lại bị Lệ Lệ ngăn chặn hoàn toàn, quả nhiên thủ đoạn của Lệ Lệ rất cao tay.
Tiêu Minh Nguyệt không nhịn được muốn vỗ tay cho cô ta.
"Bác gái cả bớt giận, chị dâu họ nói vậy cũng đúng, đều là cha mẹ chuẩn bị nhà cho con cái, căn nhà này cũng là cha mẹ cháu mua cho cháu làm của hồi môn."
Tiêu Minh Nguyệt sâu kín mở miệng, ngoài mặt là khuyên can, thật ra lại là đổ thêm dầu vào lửa.
Nghe vậy, Lệ Lệ không nhịn được còn nói: "Nhà chú hai đối xử với con gái hào phóng như vậy, mẹ, mẹ chỉ có mỗi một đứa con trai này, không thể quá keo kiệt, như thế nào ngay cả nhà tân hôn cũng không bỏ tiền ra mua được? Nếu không phải người ta muốn đòi lại nhà, mẹ sẽ chẳng mảy may nghĩ tới chuyện mua nhà cho Tiêu Vũ chứ gì!"
"Nói như vậy, còn phải cảm ơn em họ, bằng không chị còn chẳng hay biết gì đâu."
Khóe mắt Tiêu Minh Nguyệt mang ý cười: "Chị dâu họ không cần khách sáo, đều là em nên làm."
Bác gái cả mở to hai mắt nhìn, biểu cảm khó coi giống như là ăn phải ruồi bọ, cho dù bà ta là người giỏi giả vờ, lúc này trên mặt cũng không giả vờ nổi nữa.
Bác gái cả hung hăng liếc xéo Tiêu Minh Nguyệt một cái, nói không ra lời.
Tiêu Minh Nguyệt nhíu mày: "Đừng chậm trễ thời gian, mau ký hợp đồng đi, còn phải làm thủ tục sang tên nữa."
Sắc mặt bác gái cả càng thêm khó coi.
Bán nhà xong, ba trăm hai mươi vạn tới tay, trừ đi thuế dịch vụ môi giới, Tiêu Minh Nguyệt đưa hết tiền vào tay mẹ Tiêu, dù sao bà ấy cũng nắm quyền quản lý tài chính của gia đình.
Mẹ Tiêu thấy con gái hiểu chuyện, cho hai nghìn tệ tiền tiêu vặt, Tiêu Minh Nguyệt không chút khách sáo nhận lấy.
Mẹ Tiêu không biết, giá trị con người của con gái mình đã sớm vượt qua ngàn vạn, là một triệu phú, hơn nữa còn là một triệu phú khiêm tốn.
Tiêu Minh Nguyệt cũng ngả bài với cha mẹ, cô đã sớm biết chuyện ở tiệm bán đồ câu cá, lúc đầu cha Tiêu còn rất hoảng hốt, nhưng Tiêu Minh Nguyệt cổ vũ bọn họ nói cửa hàng không có thì thôi, ở nhà nghỉ ngơi mấy tháng lại làm lại từ đầu, cha Tiêu cảm động đến hỏng mất.
Từng ngày trôi qua, cha Tiêu gần đây mê đánh boxing, cải tạo căn phòng không dùng đến trên lầu thành phòng tập boxing, mỗi ngày ở trong đó đánh đến tận trưa, người mệt mỏi tới cực điểm, trong lòng cũng thoải mái hơn rất nhiều.
Luyện boxing cũng tốt, sau mạt thế nắm đấm cứng mới có tiếng nói, Tiêu Minh Nguyệt đổi toàn bộ đồ ăn nước uống trong nhà thành loại trong không gian, thể chất cha mẹ Tiêu dần dần tốt lên.
Cha Tiêu đã sắp đấm hỏng hai cái bao cát, mỗi lần quay về đều chê bai chất lượng bao cát quá kém, nói người bán ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu, chỉ có Tiêu Minh Nguyệt biết sự thật, chất lượng bao cát chắc chắn là đạt chuẩn, là sức lực của cha Tiêu đã lớn hơn rất nhiều.