“Đập nát!” Anh Phan chửi mắng tiến lên đạp một phát.
Trông thấy cảnh tượng như vậy, Tiêu Minh Nguyệt nhíu chặt mày, lửa giận trào dâng trong lòng, nhưng lý trí nói cho cô, tức giận vô dụng, hiện tại nên nghĩ xem làm sao có thể khiến tên khốn kiếp này trả giá thật lớn.
Cuộc đối thoại vừa rồi của bọn họ, Tiêu Minh Nguyệt nghe thấy hết không sót một chữ, chẳng trách cha Tiêu không đến cửa hàng, hóa ra cửa hàng đã không mở cửa.
Xảy ra chuyện lớn như vậy, cha mẹ cũng không nói với chính mình.
Dựa theo lời nói của người đó, cho dù cửa tiệm chuyển đến nơi nào, gã đều sẽ đến phá đám, đây là muốn chặt đường sống của nhà họ Tiêu, mưu đồ ác độc.
Tiêu Minh Nguyệt rất nhanh bình tĩnh lại, dù sao sắp mạt thế, có lẽ không mở cửa tiệm cũng là chuyện tốt, cứ ở trong nhà càng an toàn hơn.
Nhưng mà tên khốn kiếp đáng giận này, không thể buông tha dễ dàng.
Suy nghĩ vừa lóe lên, ngay lập tức một cây gậy thép xuất hiện trong tay bản thân, không được, như vậy chắc chắn sẽ bị trả thù, hơn nữa đối phương người đông thế mạnh, bản thân cũng không đánh lại, Tiêu Minh Nguyệt cất cây gậy vào trong không gian.
Trong lúc buồn rầu, một suy nghĩ xuất hiện ở trong đầu, nếu cô có thể lấy vật tư từ trong không gian, có thể tự do khống chế địa điểm rớt xuống của vật tư hay không?
Vì chứng minh ý tưởng trong lòng, cô ngưng tụ tinh thần, khống chế sương sớm trong vắt trong giếng nước tự động đổ đầy ly nước của cô.
Chăm chú trong một cái chớp mắt, ly nước vốn trống không đã đầy ngay.
Thật sự có thể!
Tiêu Minh Nguyệt mừng thầm trong l*иg, xem ra năng lực khống chế không gian của cô rất mạnh, không chỉ đơn giản là chỉ lấy được đồ vật như vậy.
Đúng là một niềm vui ngoài ý muốn.
Nếu sau khi mạt thế tính mạng gặp nguy hiểm chịu đe dọa, cô hoàn toàn có thể dùng dòng suối phát động cột nước tấn công, thậm chí ném một con bò qua, không chết cũng bị đè tàn phế.
Nếu có thể khống chế vị trí đặt vật tư, vậy thì dễ rồi.
Khóe miệng Tiêu Minh Nguyệt cong lên thành một ý cười xấu xa, khống chế "bánh" heo trong chuồng heo, tìm đúng vị trí ném xuống.
“Á! Đây là cái gì!”
Trên đầu anh Phan bị "bánh" heo che phủ, suýt chút nữa gã bị mùi hôi xông chết, hơn nữa "bánh" heo cứ lần lượt rớt xuống từng đống một, chỉ rớt ở trên người anh Phan.
Chủ nhà nhanh chóng lùi lại phía sau, do dự nói:
“Hình… hình như là phân lợn.”
Hai mắt anh Phan trừng to, tức giận đến mức cả người run rẩy: “Ai ném loạn phân lợn! Ông đây phải gϊếŧ mày!”
Mấy tên đàn em vội vàng chạy đến, nhưng mà còn chưa đến gần đã bị phân lợn hun đến, bịt mũi lùi về đằng sau.
Cả người anh Phan toàn phân lợn, cảm xúc đã gần như sụp đổ.
“A!! Ai ném!!!”
Mọi người tôi nhìn anh anh nhìn tôi, đều cảm thấy quỷ quái, tại sao phân lợn chỉ rớt trên người anh Phan?
Trong xe vận tải ở góc đường, Tiêu Minh Nguyệt mặc kệ hình tượng mà cười to, cô sợ bị nghe thấy còn hạ giọng, nghẹn cười đến mức đập vô lăng.
Chỉ là phân lợn của lợn giống mà thôi, nếu là phân lợn của lợn trưởng thành, vậy càng thơm mười phần.
Còn thừa một bãi "bánh" heo, Tiêu Minh Nguyệt ném phần “tồn kho” cuối cùng lên trên biển quảng cáo.
Chữ trái cây trong trái cây nhà họ Phan bị "bánh" heo che lại, thành phân lợn nhà họ Phan.
Nhìn thấy anh Phan nổi điên nổi khùng, bấy giờ Tiêu Minh Nguyệt mới cảm thấy hài lòng, sau này cứ gặp gã thì trát phân lợn lên mặt gã, để gã nếm thử mặn nhạt cho tốt.
Dù sao trong không gian có rất nhiều, không chỉ có phân lợn, còn có phân bò, phân gà, và cả phân dê tròn.