Lần sau ai dám chọc cô, cô sẽ ném phân dê trong vào trà sữa người đó, trà sữa thêm trân châu không tăng giá, người đó xứng đáng có được.
Lợn giống trong không gian rất sửng sốt, nó vừa mới ị phân đấy, ai trộm phân của nó hả?
Về đến nhà, xe vận tải của cửa hàng thực phẩm cũng đến cửa tiểu khu, Tiêu Minh Nguyệt không để tài xế vào tiểu khu, mà đặt hàng hóa ở chỗ ngoặt hẻo lánh lân cận tiểu khu.
Sau khi thu toàn bộ lương thực vào kho hàng không gian, Tiêu Minh Nguyệt vỗ tay, về nhà ăn cơm.
Lúc này nhà họ Tiêu đã loạn tung lên, Tiêu Minh Nguyệt mới vừa về đến nhà đã nhận ra sự bất thường của cha mẹ.
“Cha, ngài làm sao vậy?”
“Minh Nguyệt, ông nội qua đời rồi.” Cha Tiêu vô cùng bi thương.
Tiêu Minh Nguyệt ngẩn người, sững sờ tại chỗ.
Bà nội hung hăng đanh đá, còn ông nội thì yếu đuối hay nhường nhịn, vô cùng sợ hãi uy thế của bà nội, mỗi khi bị chửi đều núp ở góc tường, buồn bực hút thuốc lá.
Tiêu Minh Nguyệt nhớ mang máng, khi còn nhỏ anh họ ăn kẹo cô chỉ có thể nhìn, ông nội giấu hai cái kẹo, trộm nhét vào trong túi cô.
“Minh Nguyệt nhà mình cũng có kẹo ăn.”
Ký ức tuổi thơ đều vô cùng mơ hồ, nhưng đến nay cô vẫn còn nhớ rõ những lời này.
Đáng tiếc người tốt thường gặp trắc trở, lúc Tiêu Minh Nguyệt chín tuổi, ông nội trúng gió bại liệt trên giường, mấy năm nay vẫn luôn được chăm sóc ở bệnh viện điều dưỡng tốt nhất.
Cha Tiêu thường xuyên dẫn vợ con đi thăm, ông nội đã rơi vào trạng thái hôn mê quanh năm.
Nhưng mà, không phải kiếp trước ông nội mất vào tháng thứ hai sau mạt thế ư?
Vì sao bây giờ lại mất trước?
Một nhà ba người vội vàng chạy đến bệnh viện điều dưỡng.
…
Trong bệnh viện điều dưỡng.
“Bà nội, cháu thật sự không cố ý, Hoán Hoán vẫn đang ở cữ, không thể rời khỏi cháu được!”
Người đang quỳ trên mặt đất nói chuyện là chồng của Tiêu Hoán Hoán, Tôn Hãn.
Bà nội xua tay: “Đứng lên đi cháu, bà nội không trách cháu, người một nhà không nói gì mà hai nhà, hiện tại Hoán Hoán không thể không có cháu.”
Bà ta khụ hai tiếng, trong mắt hiện lên một vệt lạnh lẽo.
“Ông lão này bại liệt mười mấy năm, nếu không phải thằng hai mất dạy một hai phải chữa bệnh cho ông ta, sớm nên chôn lão già khú đế này trong đất.”
Bác gái cả nâng người đứng dậy: “Con rể ngoan, mau đứng lên đi, con cũng mới không còn con trai, hiện tại Hoán Hoán còn cần chăm sóc, bà nội sẽ không trách con.”
Tôn Hãn thở phào nhẹ nhõm một hơi, ngồi trên ghế.
“Nếu không phải nhà thằng hai ngu, tiêu tiền cho một người thực vật vào bệnh viện điều dưỡng ở, còn thuê điều dưỡng viên đắt như vậy, hơn một trăm vạn này cho mẹ tiêu thì tốt rồi, một hai phải tiêu trên người của người nửa chết nửa sống, hiện tại người đã chết, tiền cũng không còn…”
Bác gái cả vừa nói vừa nhìn bà nội, quả nhiên sắc mặt của bà nội lạnh hơn mấy độ.
“Thằng hai bất hiếu kia, còn có con nghiệp chướng đáng chết Tiêu Minh Nguyệt kia, đầu tiên là hại chết chắt trai của mẹ, vậy mà còn dám bán nhà cũ nhà họ Tiêu, làm hại con mẹ phải ngồi tù, mẹ hối hận quá, vì sao năm đó không dìm chết con súc sinh kia!”
Bà nội tức giận đến đấm ngực dậm chân: “Con của mẹ ơi, cũng không biết sống trong tù thế nào, có ăn cơm đúng giờ không…”
Bà nội vừa nói vừa khóc thành tiếng.
“Mẹ mẹ đừng đau buồn, mấy ngày hôm trước bị kích động, cơ thể mới tốt lên, mẹ phải giữ gìn cơ thể.” Bác gái cả an ủi nói.
Ánh mắt của Tôn Hãn chuyển động, cũng nói: “Đúng đấy, bà nội bà đừng đau buồn, thời buổi này lòng người khó đoán, nhà chú hai bất hiếu, sau này cháu và Hoán Hoán phụng dưỡng người.”