Tiêu Minh Nguyệt đang trên đường đến siêu thị, chỉ có siêu thị nhà kia bán loại thịt bò khô này, Tiêu Minh Nguyệt lấy hết toàn bộ hàng tồn kho trong cửa hàng, tổng cộng ba thùng thịt bò khô to.
Nhân tiện cô còn mua năm bọc lớn đồ ăn vặt, gì mà khô mực, khô bò viên, phi lê cá tuyết, đùi gà om, chân gà vân vân, tất cả đều là đồ ăn vặt dạng thịt, đều dành cho chủ nhân Phú Quý.
Suýt chút nữa thì Tiêu Minh Nguyệt quét sạch quầy hàng, dù sao hiện tại cô có tiền, ngang tàng một chút.
Ông chủ siêu thị vui vẻ không khép được miệng, tự mình dọn hàng hóa lên xe cho cô, còn nhiệt tình tặng cô một thùng mì ăn liền.
Tiêu Minh Nguyệt lái xe đến chỗ ngoặt hẻo lánh, thu tất cả đồ vật vào trong kho hàng của không gian, nhất định cho Phú Quý ăn theo lượng, nếu không nó sẽ xé nát toàn bộ gói hàng không chừng.
Phú Quý víu vào cửa kho hàng không chịu đi, Tiêu Minh Nguyệt lại xé một gói khô bò cho nó, lúc này Phú Quý vui vẻ.
Bận từ sáng sớm đến chiều tối, đoán chừng xe vận tải của cửa hàng thực phẩm đã giao hàng đến nhà, Tiêu Minh Nguyệt lên đường về nhà.
Cũng không thể để cha mẹ thấy cô mua nhiều thực phẩm như vậy, nếu không không có cách nào giải thích.
Đi ngang qua đường Vũ Hoa, tiệm bán đồ câu cá của nhà mình mở ở chỗ này, Tiêu Minh Nguyệt nhìn thoáng qua, lập tức phát hiện điều khác thường ngay.
Cửa hàng vốn treo biển quảng cáo “Tiệm bán đồ câu cá trăm phần trăm”, giờ phút này đã đổi thành trái cây nhà họ Phan, mà biển quảng cáo trước kia bị công nhân lắp đặt ném bừa sang một bên.
Không những biển quảng cáo bị vứt bỏ, ngay cả trong tiệm cũng trống rỗng, hơn nữa đang tân trang lại.
Đây là có chuyện gì?
“Anh Phan, tiền thuê nhà ngài đưa đúng thật là thấp quá, hoặc nhiều hoặc ít đưa thêm chút đi.” Chủ nhà cong eo uốn gối, lộ vẻ cầu xin.
Người đàn ông đối diện ông ta có ngoại hình gian xảo, gã vỗ bả vai chủ nhà, uy hϊếp nói:
“Đòi tiền tôi hả? Tôi còn có thể đưa tiền thuê nhà đã là cho ông mặt mũi! Ông còn không biết tốt xấu như vậy, một vạn tôi cũng không cho ông, hơn nữa tôi còn muốn sử dụng tiếp cửa hàng của ông, nghe rõ chưa?”
Chủ nhà lắp bắp nói:
“Nhưng mà lúc trước cậu Tiêu, tiền thuê nhà mỗi năm là tám vạn…”
Mặt tiền cửa hàng rất rộng rãi, hơn nữa vị trí rất đẹp, tám vạn tiền thuê một năm không tính đắt.
Người đàn ông được gọi là anh Phan nhếch mép cười: “Ông không quen biết tôi sao? Tôi mở chuỗi trái cây, một nửa thị trường trái cây ở thành phố Bành Kinh là của tôi, ông đây chính là làm ăn lớn, sử dụng cửa hàng mặt tiền của ông là để mắt đến ông. Ông tố cáo với ai cũng vô dụng, sau lưng ông đây có người! Lại lải nhải với ông đây, tôi đánh gãy chân ông!”
Chủ nhà sợ đến mức mồ hôi lạnh chảy ròng ròng: “Không dám không dám!”
Anh Phan vô cùng hài lòng với phản ứng của chủ nhà, cười nói: “Chỉ cần ông thức thời, tôi sẽ không gây khó dễ với ông, tuyệt đối đừng học kẻ bán cần câu kia, thứ không biết tốt xấu, ông đây chỉ muốn thêm một cái cần câu mà thôi, tên đó cố tình không cho, hiện tại thì sao? Cửa hàng cũng không còn.”
“Nhìn khắp toàn bộ thành phố Bành Kinh, ai dám cho tên đó thuê cửa hàng để buôn bán, chính là đối nghịch với ông đây, một tên bán cần câu rách, dám ương ngạnh với ông đây, tôi muốn khiến tên đó không sống nổi ở thành phố Bánh Kinh!”
Chủ nhà khổ mà không nói nên lời, chỉ có thể phụ họa: “Đúng đúng đúng, anh Phan nói chí phải.”
Một tên đàn em cạnh đó lại gần: “Anh Phan, làm gì với bảng hiệu cũ của tiệm bán đồ câu cá kia bây giờ?”