“Nhưng đây đâu phải là nhà của ông, người ủy quyền cho tôi là cô Tiêu Minh Nguyệt, trên giấy tờ bất động sản cũng là tên của cô ấy. Cô Tiêu ủy thác cho tôi bán nhà, tôi chỉ đang làm việc mà thôi. Mong ông đây buông dao xuống trước.” Người môi giới bất động sản khuyên nhủ
Nghe thấy lời của bên môi giới bất động sản, cả nhà bác cả càng phừng phừng lửa giận.
“Tiêu Minh Nguyệt muốn khiến tôi tan nhà nát cửa hay sao! Đầu tiên là hại chết đứa con của chị gái chưa nói, giờ Lệ Lệ cũng quậy đòi ly hôn với tôi. Chúng tôi trước giờ luôn sống ở tại căn nhà này, nó dựa vào đâu nói bán là bán!” Anh họ giận dữ hét lên.
“Đúng vậy, nhà thằng hai cũng đâu có con trai, chỉ có mỗi mình con nhóc chết tiệt Tiêu Minh Nguyệt kia, gia sản nhà nó sau này đều là của con trai tôi! Đứa con gái gả đi còn phải bù thêm của hồi môn như Tiêu Minh Nguyệt sớm muộn gì cũng phải gả chồng, dựa vào đâu bán nhà của con trai tôi?” Bác gái cả chất vấn bên môi giới bất động sản.
Người môi giới bất động sản lập tức nghẹn lời, chỉ hy vọng cảnh sát nhanh tới hơn chút.
Bác cả mặt mũi đen thui, mặt mũi ghê gớm, tin dữ liên tục khiến ông ta gần như mất đi lý trí, một bên tay ông ta buộc băng gạc thật dày, tay còn lại cầm dao gọt trái cây.
“Con nhỏ đê tiện trời đánh Tiêu Minh Nguyệt kia, hại chết cháu ngoại của tôi còn muốn cướp nhà của tôi! Sớm muộn gì tôi cũng chơi chết con súc sinh này!”
“Hôm nay ông đây thề tại đây, cậu dám bán nhà của tôi giúp con khốn kia, tôi gϊếŧ luôn cả cậu! Không tin cậu cứ thử xem!”
Bác cả nghiến răng gầm lên, huơ dao gọt trái cây.
“Ông nhất định đừng xúc động! Tôi chỉ là một người làm công thôi…” Người môi giới bất động sản bày tỏ vẻ mặt đau khổ, công việc này đúng là nguy hiểm tới tính mạng.
Cũng may tốc độ ra quân của cảnh sát rất nhanh, người môi giới bất động sản đứng sát bên cạnh chú cảnh sát, thuật lại rõ ràng chân tướng mọi việc, nhấn mạnh việc bọn họ cầm dao muốn gây thương tích cho người khác, còn đòi gϊếŧ người.
Cảnh sát định tóm hết cả nhà bác cả tới Cục cảnh sát, ban đầu chỉ là tra hỏi theo quy định mà thôi, nhưng bác cả lại oán giận nhìn chằm chằm vào cảnh sát, mắng chửi bọn họ không có lòng tốt, tiếp tay cho người xấu.
Trong lúc giằng co, dao trong tay bác cả va quẹt làm bị thương cánh tay cảnh sát. Các cảnh sát còn lại lập tức đè ông ta xuống đất, đưa toàn bộ ba người đi.
Lúc áp giải đi, bác gái cả sợ đến mức không dám nói lời nào, anh họ cũng rụt cổ lại như chim cút, cuối cùng không hoành hành nổi nữa.
Hành hung cảnh sát là tội nặng, bác cả, ông ta xong đời rồi.
Tiêu Minh Nguyệt cất điện thoại đi, lái xe tới điểm định vị cục cảnh sát mà người môi giới bất động sản đã gửi cho cô. Dọc đường đi cô còn ngân nga bài hát, tâm trạng cũng không tệ lắm.
Không ngờ cô còn chưa ra tay trả thù mà đám người này đã tự đẩy bản thân vào Cục cảnh sát rồi. Kẻ thích trêu chọc quấy rối hoành hành người khác tưởng là chỗ nào cũng có thể khóc lóc om sòm sao, đυ.ng phải cảnh sát cũng chỉ có thể cờ im trống lặng mà thôi.
Đáng đời.
Lúc Tiêu Minh Nguyệt tới Cục cảnh sát, chỉ thấy hai người bác gái cả và anh họ đang ngồi im như gà trên ghế dài.
Thấy cô tới, bác gái cả căm hận nhìn chằm chằm cô, cứ như thể muốn nhìn chòng chọc thủng một lỗ trên người cô vậy, anh họ cũng nghiến răng nghiến lợi. Nhưng bọn họ không dám khóc lóc om sòm ở Cục cảnh sát.