“Chú cảnh sát, đây là camera giám sát ở cửa nhà tôi. Nhà được đứng tên tôi, trước đây bọn họ nói ở nhờ, sau đó lại bá chiếm không chịu đi, nên hôm nay mới làm náo loạn ra như thế.”
Cảnh sát Trịnh ở phía đối diện giật giật khóe miệng, chú? Mình cũng mới tốt nghiệp từ trường cảnh sát thôi mà.
Cảnh sát Trịnh gõ bàn một cái rồi nói: “Đây là nhà của người ta, mấy người làm loạn gì hả?”
Bác gái cả đứng dậy, nói như lẽ đương nhiên:
“Nhà bọn họ không có con trai, sau này cũng là con trai tôi kế thừa gia sản, sớm muộn gì nhà cũng thành của con trai tôi. Nếu không như vậy, con trai tôi sẽ không nuôi chú thím khi về già!”
Nói xong bà ta chỉ tay vào Tiêu Minh Nguyệt mà mắng: “Mày, con khốn chết tiệt nhà mày còn dám tới, cậu cảnh sát mau bắt nó, cháu ngoại của tôi bị nó hại chết! Cái thứ lòng lang dạ sói này…”
Cảnh sát Trịnh nghiêm giọng ngắt lời bà ta: “Làm gì đó, làm gì đó, chỗ này là Cục cảnh sát không phải cái chợ, nói chuyện cho đàng hoàng!”
Bác gái cả lập tức câm miệng không dám nói nữa, chỉ cứ liếc nhìn chòng chọc vào Tiêu Minh Nguyệt, Tiêu Minh Nguyệt giả vờ như không nhìn thấy.
Dù sao nơi này là Cục cảnh sát, bọn họ dám đánh người ở ngay tại đây sao?
“Chuyện hại chết cháu ngoại là thế nào, cô nói xem.” Cảnh sát Trịnh hỏi Tiêu Minh Nguyệt.
Tiêu Minh Nguyệt ngoan ngoãn ngồi xuống, thuật lại rõ ràng chân tướng sự việc, sau khi nghe xong cảnh sát Trịnh đỡ trán.
“Hiến máu hay không là quyền của người ta, còn nữa bác gái à, hiện tại là thời đại nào rồi, ai quy định chỉ có con trai mới có thể kế thừa gia sản?”
Bác gái cả há hốc miệng, không suy nghĩ ra lời nào để giải thích.
Sau khi cảnh sát Trịnh uốn nắn bác gái cả xong, lại nhìn về phía anh họ.
“Còn anh nữa, người lớn tuổi không hiểu luật thì cũng thôi đi, anh hùa theo làm càn cái gì hả? Nhà của người ta thì liên quan gì tới anh?”
Anh họ ngập ngừng nói: “Đó là nhà cưới của tôi, cũng bởi vì chuyện này nên vợ tôi đòi ly hôn với tôi.”
Cảnh sát Trịnh vỗ bàn cái bộp: “Đó là nhà cưới anh mượn! Bây giờ chủ nhà muốn bán, các anh không có quyền cản trở!”
Tiêu Minh Nguyệt không nhịn được vỗ tay, nói đúng quá đi.
Anh họ muốn nói lại thôi: “Vậy khi nào cha tôi có thể được thả? Chúng tôi còn phải tới nhà vợ tôi nữa.”
Lệ Lệ tức giận quay về nhà mẹ đẻ, anh ta phải đi dỗ vợ rước về.
“Thả? Các anh biết hành hung cảnh sát là tội gì không, hành hung bạo lực với cảnh sát trong lúc cảnh sát nhân dân đang thi hành công vụ, nhẹ thì phán xử thời gian thi hành án từ tám đến mười tháng. Cấu thành tổn thương vô cùng nhỏ, thời hạn thi hành án khoảng chừng một năm, nếu trong quá trình hành hung cảnh sát dùng súng ống, kiểm soát dao kéo, gây nguy hại nghiêm trọng đến sự an toàn thân thể của cảnh sát nhân dân, phán xử từ ba đến bảy năm.”
Cảnh sát Trịnh vừa nói xong, mặt mày bác gái cả trắng bệch, ngồi phịch xuống đất. Anh họ cũng kinh ngạc vô cùng, không thể tin nổi vào lỗ tai của mình.
“Còn phải ngồi tù sao? Cảnh sát, ông nhà tôi không cố ý đâu, ông ấy bất cẩn thôi, sao có thể ngồi tù được…”
Bác gái cả khóc lóc nước mắt nước mũi tèm lem.
Cảnh sát Trịnh làm mặt lạnh: “Bà khóc thế này cũng chẳng được gì, hiện giờ phải chờ báo cáo thương tích của cảnh sát Âu Dương.”
Tiêu Minh Nguyệt không nhịn được nhếch khóe miệng, suýt nữa khắc luôn mấy chữ cười trên nỗi đau của người khác trên mặt.
“Khụ khụ!”
Thấy cảnh sát Trịnh đang nhìn mình, Tiêu Minh Nguyệt vội khống chế biểu cảm.
“Chú cảnh sát, tôi có thể về chưa?”
“Điền tờ khai này xong là có thể về.”