“Tổng cộng là tám nghìn sáu trăm tám mươi lăm tệ, sau khi giảm giá là bảy nghìn tám trăm hai mươi lăm tệ rưỡi, tính cho cô là bảy nghìn tám trăm thôi, sau này thường xuyên tới mua nhé!”
Tiêu Minh Nguyệt thoải mái trả tiền, cô chủ tiệm trung niên phóng khoáng tặng năm mươi hạt giống cây vải với ba mươi hạt giống cây lựu, Tiêu Minh Nguyệt cũng tươi cười nhận lấy.
Cô định sử dụng hai mẫu đất trong không gian, diện tích hai mẫu đất kia rất rộng lớn, đại khái có thể phân chia thành năm mươi phần, tổng cộng là một trăm mảnh chữ nhật nhỏ, chia ra gieo hạt trồng rau.
Nếu còn không đủ, cô còn có thể mở rộng ra bãi cỏ bên cạnh, chỉ mất chút sức lực mà thôi.
Chẳng qua, chỉ mua hạt giống vẫn chưa đủ, còn phải mua cây giống ăn trái như cây táo, cây đào, mua mầm cây ăn quả ổn hơn.
Sau khi rời khỏi chợ đầu mối hạt giống, Tiêu Minh Nguyệt lập tức lên đường đến cơ sở nhân giống cây con. Cũng may hai nơi cách nhau không xa lắm, lái xe hai mươi phút là tới.
Đây là cơ sở nhân giống cây con lớn nhất ở thành phố Bành Kinh, không chỉ có mầm giống cây ăn quả, còn có các loại thực vật xanh hóa, hoa cỏ làm cảnh gì đó. Cả khu chợ chen chúc đông người, tiếng rao hàng liên miên không dứt bên tai.
Tiêu Minh Nguyệt lượn quanh một vòng, sau khi nghe ngóng tình hình rõ ràng từ chỗ các tiểu thương khác nhau thì mua được không ít cây giống ăn trái.
Mầm cây táo, mầm cây lê, mầm cây đào, mầm cây nho, mầm cây chanh dây, mầm cây anh đào, mầm cây thanh long, mầm cây cam, mầm cây óc chó, mầm cây việt quất…
Trên cơ bản, các mầm cây giống có thể bán đều bị cô mua sạch.
Để phòng ngừa trường hợp mầm cây bị chết, cô mua mỗi loại ba mầm giống, tổng cộng tiêu phí một vạn bảy tệ.
Cây giống ăn trái thì không thể trồng trong hai mẫu đất kia được, bởi vì cây ăn quả cần không gian để phát triển, nên Tiêu Minh Nguyệt định chia mảnh đất ở mặt sau ruộng đồng thành khu cây ăn quả. Dù sao thảo nguyên rất rộng lớn, trồng bao nhiêu cây ăn quả cũng được.
Tiêu Minh Nguyệt lái xe tới một nơi bí ẩn, chia lượt luân phiên cất đồ đạc vào không gian. Mặc dù cả buổi sáng bận rộn tới tận trưa nhưng cô thật sự rất vui vẻ, vật tư tăng lên càng nhiều thì trong lòng càng vững hơn.
Trong khi cô đang định đến chợ nông sản thì bên môi giới bất động sản gọi điện thoại tới.
“Cô Tiêu, họ hàng thân thích nhà cô chặn cửa không cho vào, còn cầm dao đe dọa đâm người khác nữa, khách hàng đến xem nhà đều bị bọn họ dọa chạy mất rồi…”
Bên môi giới bất động sản kể khổ với Tiêu Minh Nguyệt, anh ta chưa từng gặp phải gia đình nào không biết lý lẽ như thế.
“Thật ngại quá, anh báo cảnh sát đi, ở cửa nhà có camera giám sát, tôi phối hợp điều tra với anh.”
Trước đây, khi tu sửa lại căn nhà kia, cha Tiêu đã lắp đặt camera giám sát, chỉ là camera giám sát trong nhà đã bị anh họ phá hỏng, nhưng camera giám sát ở cửa chính vẫn còn.
“Vâng, cô Tiêu, giờ tôi biết vì sao cô muốn bán nhà rồi.” Giọng nói của bên môi giới bất động sản tràn đầy bất lực.
Tiêu Minh Nguyệt gửi cho anh ta một lì xì bù đắp năm trăm tệ sau đó mở phần mềm camera giám sát trong điện thoại lên. Bác trai cả, bác gái cả với anh họ đều đứng chắn ở cửa ra vào, miệng nói lời hùng hổ khó nghe.
Trong tay bác cả còn cầm một con dao, người môi giới bất động sản ở đối diện cười khuyên ông ta đừng xúc động.
“Hôm nay ai dám vào nhà ông đây, ông đây sẽ liều mạng với người đó!”