Thiên Cổ Thần Văn

Chương 53: Hắc Ám Tà Vương Thiên (13) - Quân đoàn bất bại bị đánh bại bởi một người

Sau đó lần lượt là thiết giáp trọng binh của Thu Nguyệt quốc, khinh giáp kỵ binh khoái mã của Hoàng Long quốc, Chiến thần xa của Thiên Cơ quốc, hắc thủy quân của Hải Vực quốc... Những đạo quân hùng mạnh (tìm kiếm thêm) ấy sau bao năm tháng chiến đấu trên đại lục tranh giành với nhau chỉ trong một thời gian ngắn tất cả đều bị Tà Vương cùng Ma Quỷ quân đoàn dưới trướng hắn một đường quét sạch.

Mục tiêu của hắn vậy mà nhắm thắng tới Thành Thành.

Trên đường hành quân không ngừng tiến hành chiến tranh khiến cho nhiều quốc gia cùng quân đội của mình chìm trong biển máu.

Vốn dĩ trên đại lục đã có thêm một đạo quân danh tiếng là Ma Hỏa Cung Tiễn Thủ thân vệ đội của tiểu hoàng tử Đại Vũ. Tiếc rằng khi đạo quân này còn đang thành hình thì Đại Vũ đã mất. Dưới tác dụng của sức mạnh mới có được, tà vương đã ban phát sức mạnh cho đội thân vệ này khiến bọn họ hiện tại đã có thể thi triển sức mạnh thật sự. Các mũi tên kèm theo ma hỏa bắn lên trên trời giống như loạn vũ điên cuồng khiến cho chiến trường chìm trong biển lửa.

Ma hỏa cung tiễn thủ thân vệ đội của Tà Vương đã đáng sợ, ma quỷ quân đoàn lại càng đáng sợ, dưới sự cầm quân của Tà Vương lại càng thiên biến vạn hóa, hắn có thể trên chiến trường không phát ra tiếng động, thiên lý truyền âm cho quân đội dưới trướng của mình di chuyển linh hoạt khiến cho các đại tướng quân thân chinh bách chiến của các quốc gia lớn cứ như vậy mà thua cả về sức mạnh quân đội lẫn mưu lược mà vô sức chống cự, cứ như vậy từng đội quân hùng mạnh biến mất khỏi bản đồ đại lục mãi mãi.

Cho đến một ngày, cánh quân này bị chặn đứng lại. Không phải là do một đạo quân hùng mạnh đáng sợ nào khác, mà lại chỉ bởi vì một người.

Đó chính là Vô Địch Tướng Quân của Thánh Thành.

Ông cầm trong tay Vô Địch Thần Thương chặn đứng đường hành quân của Ma Quỷ quân đoàn để bảo vệ một người con gái.

Tương truyền rằng đó chính là Thuần Khiến, tiểu công chúa của Thu Nguyệt Quốc, người mà Quang Minh Thánh Đế đem lòng yêu thương.

Tà Vương ngồi trên xa giá, nhìn thấy từng chiến binh hùng mạnh của mình lao lên, bị một viên tướng quân cầm trường đao gϊếŧ chết, thây chất cao giống như là một tòa núi nhỏ liền nhíu mày ra lệnh cho nữ cung tiễn thủ ở bên cạnh bắn cung.

Chỉ thấy cô gái mặc áo đen giương lên thanh cung của mình, trong thoáng chốc, nhật nguyệt bị che mờ trở nên ảm đạm, một mũi tên xé gió phóng tới mang theo khí tức hủy diệt.

Keng.

Đang điên cuồng chém gϊếŧ với các chiến binh dũng mãnh của ma quỷ quân đoàn, viên tướng quân lớn tuổi hét lớn lên một tiếng, quay người lại, tiện tay vung ra một đao, mũi tên đáng sợ cứ như vậy mà bị chẻ thành hai nửa, rơi rớt xuống mặt đất giống như một mũi tên thông thường được tạo lên từ củi mục.

Một làn khói đen từ thanh yêu cung tỏa ra, tụ thành một gương mặt xấu xí nhìn về phía hắn gào thét tức giận. Giống như thể bản thân cây cung muốn nói tại sao nhân loại lại có kẻ có thể đỡ được mũi tên hủy diệt của nó. Hơn nữa, lại còn có thể dễ dàng đến thế. Nữ tử áo đen hai mắt mở lớn sợ hãi.

Tà Vương nhìn yêu tiễn gãy đoạn rơi xuống đất. Y nghiến răng, vỗ lên thành kiệu bay người lao tới hắn.

Một âm thanh chấn động khủng khiếp khi đao và kiếm va chạm. Hai bên giao thủ ngắn ngủi với những âm thanh kinh thiên động địa. Chỉ thấy Tà Vương bị bắn ngược trở lại. Nhìn vào chiến giáp trên ngực bị rách toạc. Y tức giận đến run rẩy hỏi vị tướng quân kia::

- Ngươi có phải là Thánh Thành đại tướng chiến thần Vô Địch lão tướng quân?

Những con ma quỷ lùi lại ra xa đợi lệnh. Bọn chúng không dám làm phiền cuộc nói chuyện của chủ thượng. Tất cả đều sợ hãi chờ đợi câu trả lời.

Chỉ thấy Vô Địch lão tướng quân chống đao xuống đứng trên một đống thi thể kẻ địch dưới chân, giọng nói trầm hùng vang vọng!

-Bản tướng Vô Địch lão tướng quân. Những người này do Thánh Thành bảo vệ! Đại ca ta đang dẫn đại quân tới! Nếu các ngươi còn không rút lui! Tất cả! CHẾT!

Chết! Chết! Chết! Chết! Chết!

Từ chết cuối cùng được phát ra đáng sợ đến nỗi giống như liên tục vang vọng lặp lại trong tâm linh, chấn động tâm can, hàng vạn thi thể dưới chân hắn mở to ánh mắt sợ hãi giống như một lần nữa thống khổ run rẩy, xung quanh cảm nhận được một nguồn sức mạnh bá khí mãnh liệt khiến tất cả phải lùi lại.

Tà Vương nhìn về nơi xa. Ở đó khói bụi ngập trời như thể thiên quân vạn mã đang hùng hổ xông đến. Hắn sợ hãi hét lớn:

- Tất cả rút lui!

Những con ma quỷ gào rú hướng về đoàn người rồi quay đầu. Phía sau Vô Địch lão tướng quân, Lãng Tử và những binh sĩ còn lại đang điên cuồng chiến đấu bảo vệ mọi người, thân thể đang bị trọng thương đến cùng cực, cũng bởi vì thế có thể vớt được một mạng trở về.

Tiếng mọi người hò reo thắng lợi! Vô Địch lão tướng quân vẫn chống đại đao đứng ở đó! Sừng sững như một bức tường vững chắc nhất bảo vệ bọn họ!

Một lát sau... Binh đoàn ma quỷ đột ngột dừng lại.

Xa giá của Tà Vương dừng kiệu, tay hắn siết chặt, nghiến răng run rẩy, hắn giơ tay lên, tiếng tù và ầm ầm được thổi lớn vang vọng đất trời giống như tiễn biệt một chiến binh dũng mãnh nhất trở về với cát bụi.

Binh đoàn cung tiễn thủ gồm một nghìn thân vệ của tà vương, những nữ tử này quỳ một gối trên mặt đất, hướng về chiến trường khuất xa phía trước, đồng thời bắn tên.

Các mũi tên bay lên bầu trời, huyễn hóa ra muôn vạn tên khác rơi xuống mắt đất giống như hỏa vũ nhuộm lửa thế gian.

Vị tướng quân lớn tuổi tay vẫn chống giữ trường đao đứng giữa thiên địa trước muôn vàn mũi tên bốc lửa nhắm về phía mình, điềm nhiên, tĩnh lặng không hề cử động...

Bởi vì... Ông ấy đã chết...!

Những mũi tên lửa cắm vào thân thể của ông, toàn bộ cơ thể của ông bốc cháy. Thanh Vô Địch Thần Đao trong tay ông cũng ảm đạm vô quang giống như vừa rồi đã trút bỏ đi toàn bộ thần lực để chiến đấu bên cạnh chủ nhân của mình, hoàn toàn không chống cự lại ma hỏa đang điên cuồng thiêu đốt, cùng với chủ nhân của mình cứ như vậy hòa mình vào trong ngọn lửa hừng hực linh hồn tan biến khỏi thiên địa này...

...