Chương 52: Hắc Ám Tà Vương Thiên (12) - Cuộc chiến biết trước kết quả
Trong thoáng chốc, Tà Vương giống như nghe thấy chính bản thân mình khi còn là một tiểu hoàng tử lương thiện khi trở về cứu cha mẹ nói vọng lại những câu nói tương tự, ánh mắt của cậu trở nên đờ đẫn, giọng nói mang theo chua xót:
- Các ngươi... Không sợ chết sao? Cứ cho là Cương Trực tướng quân ngươi không sợ chết! Vậy những chiến sĩ bên cạnh ngươi thì sao? Ngươi muốn bọn họ cùng chết với ngươi sao?
Lúc này viên tướng trẻ ở bên cạnh của Cương Trực tướng quân ngẩng đầu lên nghiến răng nói:
- Tiểu Hoàng Tử! Tất cả chúng ta khi quyết định đi theo tướng quân tới nơi này giải cứu các người đã xác định không thể trở về rồi!
Một âm thanh khác vang lên, một viên chỉ huy ghì tay lên lưng ngựa hét lớn:
- Đúng vậy! Đánh với Man tộc hùng mạnh đáng sợ cũng là chết! Đánh với ma quỷ quân đoàn các ngươi đáng sợ hơn bọn họ nhiều lần đi chăng nữa không phải cũng vẫn chỉ là chết sao?
Hàng loạt tiếng ngựa hí vang, trường thương giơ lên phía trước, tiếng của các kỵ sĩ trẻ tuổi vang lên:
- Đúng vậy! Đúng vậy!
- Man tộc cũng thế! Ma quỷ quân đoàn cũng vậy! Nếu muốn ra ngoài làm hại bá tánh vô tội vậy phải bước qua xác của chúng ta!
Quỷ Vương lúc này nhìn thấy cảnh tượng trước mặt đứng như trời chồng, hắn ngửa đầu lên trời cười vang, nụ cười giống như mất đi lý trí, nước mắt của hắn cũng tràn ra:
- Ha ha ha ha! Thật không ngờ... Đối thủ đầu tiên mà ta phải ra tay lại chính là ngài! Cương Trực tướng quân! Ha ha ha ha!
Cương Trực tướng quân cũng thở dài,trường thương cũng không hề hạ xuống:
- Tiểu hoàng tử! Ta cũng không thể ngờ... Khi chúng ta tới đây, kẻ thù mà chúng ta phải đối mặt lại chính là ngài!
Người mà chúng ta liều mạng muốn cứu hiện tại lại trở thành kẻ mà chúng ta liều mạng muốn gϊếŧ! Tiểu Hoàng Tử! Chúng ta ở nơi này! Ngăn cản ngài ra ngoài, dùng sinh mạng của mình để mong ngài hồi tâm chuyển ý! Xin hãy thương lấy bá tánh thiên hạ! Quay đầu là bờ!
Ác ma quân đoàn hiện tại cũng đã triển khai trận thế chiến đấu, từng cá nhân bọn chúng đều là tinh anh được tuyển chọn cẩn thận dưới địa ngục, hơi thở tỏa ra khí tức đáng sợ, bọn chúng không hề sợ hãi đám kỵ sĩ nhân loại trước mặt, bọn chúng chỉ chờ đợi âm thanh của Tà Vương phát ra để tiến hành tàn sát.
Tiếng cười quỷ dị của Tà Vương tiếp tục vang lên, giọng nói trở nên khàn đυ.c, nghiêng đầu nói:
- Quay đầu? Ha ha ha ha! Ha ha ha ha! Ta có thể quay đầu sao? Cương Trực tướng quân! Bản vương nói cho ngươi biết! Ta không những sẽ tấn công Man tộc để trả thù mà còn tấn công tất cả các quốc gia khác, gϊếŧ hết bọn chúng, rồi tiến đánh đến Thánh Thành của các ngươi!
Bàn tay của Tà Vương giơ lên, giọng nói lạnh nhạt tiếp tục vang vọng:
- Chỉ tiếc là... Ngày đó... Các ngươi không có cơ hội để nhìn thấy rồi!
Vĩnh biệt!
Gào! Gào!
Theo cái phẩy tay của Tà Vương, ác ma quân đoàn đồng loạt gầm thét lao lên tấn công. Bên kia quang minh kỵ sĩ cũng giơ lên trường thương thúc ngựa lao tới từng tiếng kỵ sĩ trẻ tuổi hô lớn vang vọng cùng tiếng ngựa hí vang rầm rập, bọn họ sát cánh nối đuôi nhau xông tới kẻ thù đáng sợ cuồn cuộn trước mặt:
- Vì Vinh Quang Thánh Thành!
- Vì Vinh Quang Thánh Thành!
Cuộc chiến biết trước kết quả cứ như vậy va chạm mà nổ ra ác liệt.
Cho đến khi quang minh kỵ sĩ cuối cùng ngã xuống...
Thời gian sau đó ma quỷ quân đoàn tiến đánh Man tộc. Đại quân Man tộc đại bại, đứng trước sức mạnh cùng năng lực chỉ huy đáng sợ của thiên tài tuyệt đỉnh Tà Vương, Man tộc đại quân nổi tiếng mạnh mẽ tàn bạo, nỗi khϊếp sợ của biết bao nhiêu quốc gia ngay cả muốn chạy cũng không thể chạy thoát, toàn quân bị diệt. Man tộc đại quân toàn bộ bị gϊếŧ hết, bá tánh đằng sau cũng thê thảm không kém, chỉ trong vài tháng, dân số của bá tánh Man tộc cứ như vậy giảm đi chỉ còn chưa đến một phần mười đủ để biết Tà Vương trả thù đáng sợ đến thế nào!
Hoặc là nói... Chiến tranh tàn khốc đến thế nào...!