Thiên Cổ Thần Văn

Chương 54: Hắc Ám Tà Vương Thiên (14) - Hắn muốn ta sợ hãi... Ta... Phải sợ hãi...!


Ta là Tà Vương, thống lĩnh trong tay Ma Quỷ quân đoàn từ lúc hành quân đã chiến thắng vô vàn đối thủ mạnh mẽ, đông đảo, chưa từng biết đến thất bại.

Ta cũng đã cho rằng bản thân mình không thể thất bại.

Nhưng hôm nay, vậy mà ta đã phải nhận lấy thất bại rồi...!

Nhìn thấy vị tướng quân lớn tuổi phía trước một thân một mình dám chống lại ác ma quân đoàn vô địch của ta vốn là chuyện nực cười đến thế nào? Nhưng vậy mà ông ta có thể làm được.

Từng chiến binh mạnh mẽ của ta lao lên đều bị ông ta một đao đơn giản chém chết, những mãnh tướng dưới trướng ta là nỗi khϊếp sợ của biết bao địch nhân trên chiến trường lần lượt cứ như vậy bị ông ta một đao chém chết đơn giản như là thái rau, bổ củi...

Ta vốn đã nghi ngờ...

Nhưng khi Diệt Thế Thần Cung bắn tên vào ông ta bị đơn giản đánh văng ra, nhìn mũi tên đáng sợ bị chẻ làm hai nửa, dập tắt ma lực rơi xuống trên mặt đất ta đã biết... Ông ta chính là Vô Địch Lão Tướng Quân của Thánh Thành, chủ nhân của Vô Địch Thần Đao trong truyền thuyết.

Thiên hạ này, chỉ có Vô Địch Lão Tướng quân mới có thể một mình chặn đứng được ác ma quân đoàn của ta.

Lại càng chỉ có Vô Địch Thần Đao chí bảo của thần linh để lại cho Thánh Thành mới có thể hóa giải được mũi tên của Diệt Thế Yêu Cung đơn giản như vậy...!

Thật đáng hận!

Thật quá đáng hận!

Tại sao ông ta lại ở nơi này?

Tại sao Quang Minh Thánh Đế lại để ông ta ở nơi này...?

Tại sao???

Không? Không phải?

Ông ta không phải là Vô Địch Lão Tướng Quân...

Quang Minh Thánh Đế không thể để cho đại tướng quan trọng như vậy ở tại nơi này...

Hắn... Không thể vì một cô gái mà để cho viên tướng mạnh mẽ, quan trọng nhất của Thánh Thành mạo hiểm tại nơi này như vậy! Không phải...

Tuyệt đối không phải...

Ta tức giận cầm kiếm lao lên!

Không phải nói Vô Địch lão tướng quân đó thiên hạ vô song sao?

Nếu vậy...

Ta đánh thắng lão chứng tỏ lão ta không phải là Vô Địch lão tướng quân rồi!

Đúng vậy! Ta sẽ đánh thắng lão, gϊếŧ chết lão để chứng minh điều đó!

Ta có Ma Hoàng nhập thân, sức mạnh hiện tại chính là bán thần cường giả, kẻ giả danh này sẽ bị một ta một kiếm chém chết!

Nhưng mà khi lực lượng đối mặt, ta đã cảm nhận được luồng lực lượng vô cùng cường đại.

Khi ma kiếm trong tay ta bị chẻ làm hai nửa rơi rụng xuống, bàn tay của ta tê rần, ta đã biết...

Ta sai rồi...

Ông ta... Vậy mà lại chính là Vô Địch Lão Tướng Quân.

Quang Minh Thánh Đế, kẻ được mọi người ca ngợi là anh hùng thiên hạ... Vậy mà lại sai phái ông ta đến nơi này để bảo vệ một cô gái...!

Đáng hận!

Hắn có trong tay một mãnh tướng đáng quý trọng như vậy tại sao lại không biết trân trọng!

Ngu ngốc!

Ha ha ha ha!

Thật quá ngu ngốc! Ha ha ha ha!

Tại sao? Tại sao? Tại sao?

Khi thanh thần đao bổ xuống một nhát nữa, ta nhìn thấy khí tức tử vong bổ xuống người mình...

Tất cả... Cứ như vậy là kết thúc sao?

Ta... Ta đang làm việc ngu ngốc gì thế này...? Ta không thể chết ở đây? Không thể chết...!

Đang trong khi cơ thể của ta chuẩn bị bộc phát ra sức mạnh tối thượng của Ma Hoàng đối kháng lại thì trong khoảnh khắc ấy ta nhìn thấy lưỡi của thanh đao quay đầu lại.

Vị đại tướng quân ấy vậy mà xoay lưng đao chém vào người của ta...

Ta cứ như vậy mà thoát được một kiếp, không phải là bị chém thành hai nửa, mà bị chấn cho bay ngược trở lại.

Vì sao?

Ông ta biết nếu như gϊếŧ chết ta, tất nhiên đại quân của ta xông qua, toàn bộ đám người phía sau sẽ bị đại quân của ta điên cuồng gϊếŧ chết.

Ông ta muốn bảo vệ bọn họ.

Bằng mọi giá bảo vệ cho nữ tử mà Quang Minh Thánh Đế muốn ông ta bảo vệ.

Cô ta quan trọng như vậy ư?

Cô ta... Có thể quan trọng hơn vị đại tướng quân mạnh mẽ và dũng cảm đáng trân trọng này ư?

Khi ông ta nói đại ca của ông ta sắp đến, người đó còn lợi hại hơn ông ta... Xung quanh tràn ngập trong khϊếp sợ... Còn ta thì ngập tràn hoài nghi...

Vô Địch lão tướng quân làm sao có thể có đại ca, hơn thế nữa... Thiên hạ này còn có người mạnh hơn ông hay sao?

Nhưng khi nhìn về phía đoàn kỵ binh đang tiến lại, khói bụi bay ngập trời thì ta đã hiểu ra tất cả.

Khói bụi đó tỏa ra nghi ngút từ toán kỵ binh dẫn đầu, đây rõ ràng là do bọn chúng kéo theo cây cỏ để tạo lên muốn lừa gạt chúng ta. Nếu ta đoán không lầm, cùng lắm đội kỵ binh này chỉ có khoảng một ngàn người. Mà lão tướng quân phía trước cũng chính là nhìn thấy được viện quân của mình từ xa, nhìn ra được đám ngu ngốc đó đang tới nơi này tìm chết nên mới nghĩ cách dọa sợ chúng ta rút lui.

Hắn muốn ta sợ hãi mà phải rút lui...

Ta nhìn vào mắt của Vô Địch Tướng Quân.

Hắn đứng đó, ngang nhiên lẫm liệt nhưng ánh mắt hắn đang dần trở nên vô thức, sức lực của hắn đã toàn bộ dồn cho chiến đấu, thậm chí, đến cả linh hồn của hắn cũng đã thiêu đốt đến tận cùng...

Hắn... Đã là một người sắp chết.

Đây... Là nguyện vọng sau cùng của hắn ư?

Ta đưa tay lên, nhìn thấy vết máu trên ngực, vừa rồi... Nếu mũi đao kia không xoay đầu... Ta đã phải chết không thể nghi ngờ...

Ta sợ hãi lập tức rút lui quân đội của mình...

Hắn muốn ta sợ hãi...

Ta...

Phải sợ hãi...!

Toàn bộ quân đội của ta sợ hãi mà rút lui trước mặt của hắn, để cho hắn nhìn thấy hắn đã có thể bảo vệ được tất cả mọi người...

Thân thể của hắn được thân vệ đội của ta hỏa táng theo nghi lễ trang trọng nhất.

Vô Địch Tướng Quân...Mãnh tướng dũng mãnh đáng được tôn kính của chiến trường...

Ngươi... Đã có thể yên nghỉ rồi...!

...