Thiên Cổ Thần Văn

Chương 42: Hắc Ám Tà Vương Thiên (2) - Một ngàn thiếu nữ được cứu từ đám tro tàn

Bất giác hai cô bé ôm lấy nhau, nước mắt không ngừng chảy dài!

Khánh Linh tựa vai lên người chị của mình, ánh mắt nhìn về hình bóng đang đọc sách trong thư phòng, chợt nhòa đi.

Nhìn thấy hình bóng ấy biến thành một thiếu niên tuấn tú, đưa tay ra, nắm lấy bàn tay nhỏ bé, gầy guộc của mình trong đống tro tàn. Ánh mắt nhìn nàng ôn nhu, giọng nói ấm áp vang lên:

- Dậy đi! Không cần sợ hãi nữa!

Sau đó cậu quay người lại, cầm lấy một cái bánh bao từ vị thân tướng bên cạnh rồi đưa cho nàng.

Vụt!

Một cái giật mạnh, chiếc bánh bao được nàng trong thời gian ngắn nhất đưa lên miệng mà ăn, nhai ngấu nghiến. Miệng nhỏ phồng lên, cố gắng nuốt xuống nhưng không được, lại tiếp tục nhai rồi nuốt vội xuống. Bàn tay bẩn thỉu cầm lấy chiếc bánh quệt lên mặt của mình hằn lên bụi và vết tro đen, khuôn mặt ốm yếu trở nên nhem nhuốc.

Ở trước mặt nàng, cậu bé bằng tuổi ăn mặc trong bộ trang phục hoàng gia sạch sẽ, khuôn mặt tuấn mỹ đến yêu dị ngắm nhìn nàng ăn, cũng không hề tỏ ra xa lánh, hay ghét bỏ. Khuôn mặt của một đứa trẻ nhỏ tuổi vậy mà không tìm thấy được cảm xúc, cậu quay lại về phía thân tướng phía sau nói:

- Báo cáo tình hình thiệt hại!

Viên tướng vội vàng cung kính đáp:

- Bẩm điện hạ! Bên trong ngôi làng toàn bộ đều đã bị thiêu rụi, phá phách. Man tộc đã cướp bóc và gϊếŧ hại hầu như tất cả mọi người, chỉ để lại một đám trẻ nhỏ, hơn thế nữa cũng chỉ tha cho các bé gái. Các ngôi làng xung quanh cũng bị tấn công tương tự. Số lượng các bé gái còn sót lại chờ đợi cái chết là gần một ngàn người.

Nói đến đây viên thân tướng ngừng lại rồi thở dài rồi tiếp tục:

- Thanh Liên quốc vốn là láng giềng với chúng ta, lần này bị bọn giặc Man bất ngờ tấn công, toàn quân đã bị diệt. Những đứa trẻ này đã mất đi gia đình, nhà cửa, thậm chí quốc gia cũng không còn.

Cậu bé ăn mặc bảnh bao được gọi là điện hạ lúc này ánh mắt mới lộ ra tia đau buồn mà nói:

- Lưu giữ lại tất cả bọn họ! Ta muốn chu cấp cho bọn họ!

Viên thân tướng nghe vậy liền tỏ ra hốt hoảng:

- Điện hạ! Việc này không được! Những đứa bé này đều là con gái, giống như nàng ta thân thể yếu nhược.

Nói đến đây thì nhìn về phía của nàng đang trong bộ dạng rách rưới, gặm lấy cái bánh bao mà chỉ lấy.

Nàng bất ngờ bị hai người nhìn như vậy bất giác trở nên run rẩy. Nhìn về bộ dạng của bản thân, nước mắt bất giác lại tràn ra.

Các bé gái như nàng thân thể yếu nhược, bẩn thỉu như vậy liệu sẽ được những người này bỏ ra lương thực quý giá để cứu hay sao?

Giọng của viên tướng lại tiếp tục vang lên, giống như cắt đứt đi hi vọng mong manh của nàng:

- Điện hạ! Lương thực của chúng ta cũng không còn nhiều! Không thể chu cấp cho một lượng lớn như vậy! Điện hạ! Bọn họ là lưu dân của Thanh Liên quốc! Không phải là con dân của Đại Vũ chúng ta! Lương thực của Đại Vũ quốc chúng ta cũng không đủ dùng! Hiện tại không thể thu nhận thêm lưu dân của chiến tranh, hơn nữa còn là các bé gái yếu ớt không thể làm việc như vậy! Xin điện hạ suy xét!

Nói xong thì viên tướng quỳ xuống.

Cậu bé được gọi là điện hạ nhìn thấy vậy chỉ lãnh đạm mà nói:

- Tướng quân! Lời ngươi nói sai rồi! Thanh Liên quốc không còn! Vùng đất này tất nhiên không thể để vào trong tay Man tộc. Nơi này từ nay sẽ chính là một phần của Đại Vũ chúng ta! Những cô bé vong quốc này từ nay cũng chính là con dân của Đại Vũ chúng ta! Bản điện hạ cũng không phải là hỏi ý kiến ngươi có thu nhận những lưu dân này không? Bản điện hạ hỏi ngươi, ta hiện tại muốn xây dựng một đội thân vệ thì có được hay không?

Viên tướng quân vẫn trong tư thế quỳ gối, không dám ngẩng đầu lên đáp:

- Điện hạ! Hiện tại chiến tranh loạn lạc! Nếu như điện hạ người muốn xây dựng một đội thân vệ là việc nên làm! Hơn thế nữa... Việc này... Điện hạ người chỉ cần ra lệnh! Không cần hỏi ý của mạt tướng!

Cậu bé nở nụ cười gật đầu nói:

- Tốt lắm! Ta hiện tại muốn đào tạo một đội cung tiễn thủ làm thân vệ cho bản thân. Những nữ tử này vừa vặn rất thích hợp. Lập tức biên chế cho các nàng thành thân vệ tương lai của ta. Đào tạo các nàng trở thành thiện xạ cung tiễn thủ. Trong tương lai, ta sẽ dạy các nàng ma hỏa thuật, trên chiến trường có thể bắn ra ma hỏa loạn vũ, trở thành lợi khí của quốc gia! Xin hỏi, tướng quân ngươi có ý muốn ngăn cản bản điện hạ thành lập đội thân vệ này?

Viên tướng quân lúc này toàn thân run rẩy:

- Điện hạ! Mạt tướng... Không dám! Xin điện hạ cho biết số lượng người!

Giọng của cậu bé được gọi là điện hạ hời hợt vang lên:

- Một ngàn!