Thiên Cổ Thần Văn

Chương 43: Hắc Ám Tà Vương Thiên (3) - Ta đã ở đây rồi! Không cần sợ hãi nữa...!

Viên thân tướng nhìn về phía của Khánh Linh lúc này đang nhếch nhác, bẩn thỉu gặm lấy cái bánh bao chan nước mắt rồi hướng về phía của cậu bé gọi là điện hạ cung kính nói:

- Điện hạ! Ta hiểu rồi! Ta đảm bảo thân vệ đội tương lai của điện hạ, lợi khí của Đại Vũ Quốc chúng ta sẽ được mạt tướng toàn bộ cứu ra, chăm sóc cẩn thận không thiếu một người! Xin phép cho mạt tướng được lập tức đi sắp xếp!

Cậu bé được gọi là điện hạ khẽ gật đầu. Viên thân tướng cung kính rời đi. Chỉ nghe ở phía sau lưng giọng của cậu bé vang lên:

- Tướng quân! Người không phản đối nữa sao? Không thấy rằng số lượng một ngàn người cho một thân vệ đội của ta như vậy là quá nhiều hay sao?

Viên tướng quân cười lớn mà nói:

- Điện hạ! Người nhìn xem! Đây chính là Thanh Liên quốc bạn hữu của chúng ta, hiện tại trở thành hoang tàn như vậy còn không phải là thực lực không đủ mạnh bị người chà đạp hay sao? Tiếc rằng chúng ta đã đến chậm một bước không thể cứu trợ bọn họ. Ta không muốn tương lai Đại Vũ quốc chúng ta sẽ có cảnh như vậy! Ta biết điện hạ ngài tài giỏi, học thông thạo nhiều bí pháp lợi hại, nếu như có thể kiến thiết một đội ma hỏa cung tiễn thủ như ngài nói chính là mang đến cho quốc gia chúng ta sức mạnh chống lại cường địch. Những nữ tử này so với chúng ta hiện tại đã trở nên quan trọng hơn rất nhiều. Ta đây còn hận rằng số lượng mà người yêu cầu không lớn hơn một chút. Còn về vấn đề lương thực, điện hạ yên tâm, cho dù có chút khó khăn nhưng mạt tướng sẽ chu cấp cho các nàng đầy đủ.

Vị thiếu niên được gọi là điện hạ hai mắt hiện ra một chút ưu tư:

- Tướng quân! Ta biết ta đây cũng đã làm khó cho ngươi! Có điều khó khăn về lương thực chúng ta còn có cơ hội để giải quyết. Nhưng nếu như hiện tại bỏ mặc các nàng ở đây như vậy. Các nàng dù chỉ là một chút cơ hội cũng không còn!

Viên thân tướng lúc này quay người lại, chắp tay cúi đầu cung kính:

- Điện hạ! Người còn nhỏ tuổi như vậy không những tài năng xuất chúng lại còn có tấm lòng nhân nghĩa như vậy chính là phước đức của Đại Vũ chúng ta! Mạt tướng có thể cùng gánh vác khó khăn với ngài chính là vinh dự của mình! Hôm nay những nữ tử này được chúng ta thu giữ, ngày mai chính là lợi khí bảo vệ quê hương chúng ta! Mạt tướng vừa rồi ngu ngốc dám cãi lại ý của ngài! Sau này xin hứa sẽ không bao giờ tái phạm! Hiện tại ta xin phép rời đi hoàn thành nhiệm vụ! Còn về vấn đề lương thực, xin điện hạ không cần lo lắng, hiện tại thiếu thốn, mạt tướng cùng với binh sĩ dưới trướng có thể nhịn ăn một vài ngày không vấn đề gì cả!

Vị thiếu niên tuấn tú ăn mặc hoa lệ nghe vậy lập tức đáp lời mà nói:

- Đừng quên bản điện hạ cũng là người! Ta cũng có thể nhịn ăn được! Hãy tính cả ta vào!

Phụp!

Viên thân tướng to lớn nghe vậy lập tức hốt hoảng quỳ xuống:

- Điện hạ! Không được! Việc này...

Lời còn chưa nói xong đã bị cắt ngang bởi một âm thanh đạm mạc:

- Tướng quân! Đừng quên vừa rồi ngươi đã hứa với bản điện hạ cái gì? Ngươi đây là lại một lần nữa muốn chống lại ý muốn của ta?

Bốp.

Viên thân tướng tự vả vào mồm của mình. Trong lòng thầm hận cái mồm bản thân ngu xuẩn, cơ thể run rẩy, nước mắt vậy mà bắt đầu chảy ra:

- Điện hạ! Ta... Ta vừa rồi hứa thật hồ đồ rồi! Ta...

Ở phía bên này Khánh Linh miệng ngậm chiếc bánh bao vậy mà cũng ngừng ăn, nước mắt của nàng giàn giụa nhìn về cậu bé bằng tuổi trước mặt. Cơ thể của nàng run rẩy. Các nàng như vậy có thể được cứu sao? Sẽ không bị bỏ rơi để chờ cái chết đến nữa sao? Nghĩ đến bản thân mình bị vùi lấp trong đói rét và khói lửa, nghĩ đến màn tàn sát và đốt phá đẫm máu của kẻ thù ác độc đối với thôn làng của mình, đối với cha mẹ mình. Ánh mắt của nàng ngập tràn tang thương cùng sợ hãi đến cực cùng.

Bàn tay nhỏ bé nắm lấy tay nàng, ôm lấy cơ thể bẩn thỉu của nàng vào trong lòng:

- Không phải ta đã nói rồi sao? Ta đã ở đây rồi! Không cần sợ hãi nữa...!

...