Thiên Cổ Thần Văn

Chương 41: Hắc Ám Tà Vương Thiên (1) - Tiểu hoàng tử thiên tài của Đại Vũ quốc

Đại Vũ đế quốc, bên trong kinh thành hoa lệ, thư phòng lập lòe ánh nến, bên trên kệ sách đầy những văn thư cổ xưa, một cậu bé tuấn tú, ánh mắt lanh lợi đang lật từng trang điển tịch một cách chăm chú.

Ở bên kia lầu các, một cô bé xinh xắn đang chống cằm ngắm nhìn hình bóng bên trong thư phòng, ánh mắt ngập tràn mơ mộng. Một cô bé khác đi đến bên cạnh nhíu mày nói:

- Khánh Linh! Ngươi vẫn chưa ngủ sao? Hay là ngươi lại muốn thức đêm cùng điện hạ?

Cô bé Khánh Linh vẫn chăm chú nhìn theo hình bóng đang lật sách trong thư phòng:

- Hi hi! Muội vẫn chưa buồn ngủ! Muội muốn thức thêm một chút nữa!

Nhìn thấy Khánh Linh chống cằm, hai mắt trong veo nhìn về phía thư phòng giữa đêm cô bé kia cúi người xuống, nhéo nhéo vào má xinh đáng yêu của nàng mà nói:

- Thật lạ nha! Chúng ta đều là thị nữ được tuyển chọn để làm cận vệ cho điện hạ! Ta cũng thật không hiểu nổi, muội thường xuyên thức đêm để ngắm nhìn điện hạ như vậy mà đến khi luyện tập đều có thể bắn cung tốt hơn những người ăn no, ngủ kỹ như chúng ta?

Cô bé Khánh Linh nghe thấy vị tỷ tỷ hơn mình ít tuổi khen ngợi thì ánh mắt toát ra vui vẻ, khẽ lắc đầu, vừa nhìn về phía thư phòng vừa nói:

- Muội không biết! Muội chỉ biết mình cần phải luyện bắn cung thật tốt để có thể bảo vệ cho điện hạ!

Cô bé kia nghe vậy, nhìn tiểu muội của mình vẫn còn thất thần thì thở dài.

- Khánh Linh à? Đừng nói với ta rằng muội si mê điện hạ rồi đấy nha? Còn nhỏ tuổi mà ánh mắt sao có thể mơ mộng được như vậy cơ chứ?

Cô bé Khánh Linh lắc lắc đầu, lè lưỡi nói:

- Muội không biết đâu? Tỷ phải giữ bí mật cho muội!

Bất giác ánh mắt lại nhìn về phía thư phòng, tiếp tục chống tay lên cằm, có chút đờ đẫn nói:

- Yêu điện hạ? Muội... có thể sao?

Nhìn thấy tiểu muội của mình thẫn thờ như vậy, cô bé mới đến lúc này cũng chỉ còn cách lắc đầu:

- Tất nhiên là không được rồi! Muội cũng phải biết thân phận của chúng ta!Nhưng cũng không trách muội được, dẫu sao điện hạ không chỉ là hoàng tử duy nhất của Đại Vũ chúng ta, còn là tuyệt thế kỳ tài thông minh tuyệt đỉnh, còn nhỏ tuổi như vậy đã có thể đọc hiểu, nghiên cứu cổ tịch, luyện thành rất nhiều bí pháp thất truyền trong đó. Lại nói Đại Vũ chúng ta thật sự là may mắn, có thể có được đức vua và hoàng hậu yêu dân như con, hiện tại lại có được điện hạ tài giỏi như vậy! Đây không phải nói tương lai của Đại Vũ chúng ta nhất định sẽ vô cùng cường thịnh hay sao?

Nói đến đây ánh mắt cô bé chợt toát lên u sầu, giống như nghĩ tới cái gì buồn bã nói:

- Chỉ là... Nếu như chiến tranh không lan tới nơi này thì thật là tốt! Đại Vũ chúng ta nhất định có thể trở nên cường thịnh và ấm no như vậy!

Cô bé Khánh Linh lúc này ánh mắt cũng trở nên tang thương:

- Đúng vậy! Nếu như có thể không có chiến tranh thì thật là tốt! Muội... Nhớ cha mẹ rất nhiều! Hu hu!