Thiên Cổ Thần Văn

Chương 40: Chính truyện thiên (40) - Đại kết cục


Trong màn đêm tĩnh mịch, thư phòng vẫn sáng ánh đèn, Quang Minh Thánh Đế vẫn đang ngồi làm việc chăm chú.

Ở đằng sau chàng, Thuần Khiết công chúa ngồi ngắm nhìn nghiêng đầu.

Nàng tiến lại, cầm lấy một chiếc áo choàng phủ lên vai chàng, một tiếng ho khàn đυ.c vang lên, nàng tiến lại nhìn thấy máu trên khăn của chàng:

- Huynh sao vậy? Tại sao huynh không nghỉ ngơi? Huynh cần nghỉ ngơi!

Chàng lắc đầu:

- Ta không sao!

Sau đó lại tiếp tục công việc. Ở phía sau lưng chàng, Thuần Khiết công chúa đưa tay lên, nhìn sợi dây ánh sáng đang liên tục truyền năng lượng vào cơ thể mình, bàn tay vân vê chiếc nhẫn, nhìn chàng rồi từ từ rút ra.

Trong phút chốc, nàng đổ gục người xuống nhưng Quang Minh Thánh Đế đã rất nhanh ôm chầm lấy nàng, đút lại chiếc nhẫn vào ngón tay nàng, năng lượng nhu hòa lại truyền vào người nàng. Giọng của chàng đau đớn nói:

- Thuần Khiết! Muội làm gì vậy? Muội không được rút chiếc nhẫn này ra! Không bao giờ có biết không?

Nàng mở mắt, ngẩng đầu nhìn chàng, giọng nói yếu ớt:

- Muội có thể cảm nhận được huynh đang yếu đi vì liên tục truyền năng lượng sang cho muội. Nếu như tiếp tục như vậy, huynh sẽ không thể sống nổi.

Huynh không cảm nhận được ư? Tại sao lại có thể nói rằng mình không sao chứ?

Muội mong huynh... Hãy lắng nghe cơ thể của mình một chút!

.

Quang Minh Thánh Đế lắc đầu, ôm chặt lấy nàng:

- Không! Nếu muội chết đi mới chính là khiến cho ta không thể sống nổi nữa!

Nàng ngẩng đầu nhìn chàng, chớp chớp đôi mắt:

- Tại sao?

Chàng đưa tay vuốt ve mái tóc của nàng, nhìn sâu vào mắt nàng:

- Bởi vì... Nàng chính là trái tim của ta!

Từ nay trở đi không được làm như vậy nữa có biết hay không?

Nàng nở nụ cười nhẹ. Bất giác gật đầu, cọ má vào ngực chàng:

- Vâng! Muội biết rồi!

...

Vài năm sau, Quang Minh Thánh Đế biết bản thân thọ nguyên sắp sửa hao hết ngày đêm không nghỉ kiến thiết ra một nền hòa bình vững chắc trên toàn đại lục, các vùng đất cùng chủng tộc xây dựng nên các mối quan hệ chặt chẽ, thắm thiết. Thánh thành thế hệ trẻ tiếp theo được tuyển chọn từ nhiều thành viên ưu tú từng người tràn ngập đức tin và hoài bão gìn giữ và bảo vệ hòa bình.

Lúc này bản thân hắn cũng đã là sức tàn, lực kiệt, cầm lấy tay của Thuần Khiết công chúa đi đến thăm viếng bia mộ của các anh hùng đã ngã xuống.

Sau đó cùng với Thuần Khiết nằm xuống vào một chiếc quan tài với nắp đậy thủy tinh. Sinh mệnh của hắn đã hao tận, đây đã là những giờ phút cuối cùng rồi.

Bởi vì muốn Thánh Thành có sự chuẩn bị kỹ lưỡng nên giờ phút hắn rời xa thế giới này, hắn không thể giấu được. Đây là nghi lễ cuối cùng của Thánh Thành dành cho hắn.

Mặc dù hắn tận lực muốn một kết thúc giản đơn, nhưng bên dưới từng hàng dài thế hệ trẻ đứng nhìn theo hắn bước từng bước lên trên chiếc quan tài của mình, từng cặp mắt long lanh ngấn lệ, có kẻ không kìm được mà cất lên tiếng khóc nức nở khiến cho những người khác đồng loạt không kìm nén được mà khóc theo.

Những tướng lĩnh đứng nghiêm trang bên dưới có kẻ cũng đưa tay lên che mặt mình mà rớt lệ.

Quang Minh Thánh Đế nằm vào bên trong quan tài trên cao, nhìn thấy những bức tượng của các vị tướng quân thân thuộc của mình đã ngã xuống. Thuần Khiết nằm bên cạnh của chàng, ngắm nhìn chàng. Giọng của chàng như thường lệ vang lên ấm áp:

- Muội có thấy thoải mái không? Có muốn cùng với ta ở tại nơi này hay không?

Thuần Khiết chớp chớp đôi mắt mỉm cười gật đầu.

Quang Minh Thánh Đế giơ tay lên chỉ về những bức tượng tướng sĩ ở nơi xa:

- Kia là tượng của Vô Địch Tướng Quân, anh hùng một mình đánh lui ma quỷ quân đoàn của Tà Vương...

Thuần Khiết ngắm nhìn chàng không chớp mắt, gật đầu:

- Muội biết!

Chàng lại chỉ tiếp về một bức tượng khác:

- Kia là của Trung Kiên tướng quân, của Ưng Nhãn tướng quân và của nhiều tướng quân khác đã anh dũng hy sinh trong cuộc thánh chiến chống lại ma quỷ bảo vệ nhân loại.

Thuần Khiết vẫn mải mê ngắm nhìn chàng, gật đầu:

- Muội biết!

Dừng một chút giọng của chàng lại vang lên:

- Thi thể của bọn họ bị những con ác quỷ của Tà Vương mang về đây để kɧıêυ ҡɧí©ɧ chúng ta, may mắn cũng nhờ vậy mà chúng ta có thể mai táng cho bọn họ được chu toàn.

Cái này... Xem ra vẫn là còn phải cảm ơn hắn rồi...!

Trong giây phút cuối, Quang Minh Thánh Đế giống như nhớ tới hình ảnh của một Tà Vương bị mình cầm kiếm đâm chết đang ngửa đầu lên trời cười lớn.

Chàng bất giác nở ra một nụ cười nhạt:

- Người đời ca ngợi ta là đại anh hùng thiên hạ! Nhưng... Ta đã phản bội lại tất cả mọi người...

So với hắn... Ta nào có sánh được!

Lại nhìn ra những bức tượng của các vị tướng quân ở đằng xa:

- Mà so với những vị đại anh hùng chân chính như họ... Quang Minh Thánh Đế được ca ngợi như ta... Ngay cả... Rác rưởi cũng không bằng!

Một bàn tay nhỏ bé đưa lên che lấy miệng của chàng. Thuần Khiết lắc đầu:

- Huynh là đại anh hùng! Trong mắt muội! Huynh chính là đại anh hùng!

Quang Minh Thánh Đế hai mắt mờ dần, ôm lấy nàng vào lòng, nở nụ cười cuối cùng:

- Cám ơn muội!

Mắt của hắn nhắm lại. Linh hồn tiêu thất. Cho đến giây phút cuối cùng năng lượng sinh mệnh vẫn không quên truyền sang ánh sáng nhu hòa chảy vào người của Thuần Khiết.

Thuần Khiết giơ tay nhìn chiếc nhẫn đang không ngừng rót năng lượng từ cơ thể của chàng vào người mình, nhẹ nhàng tháo ra.

Bầu trời bất ngờ tỏa ra ánh sáng rực rỡ, từng tia sáng ấm áp ngập tràn năng lượng phủ xuống thế gian, cây cối trong thoáng chốc đâm chồi nảy lộc, trên các bãi chiến trường hoang tàn chết chóc ngày nào từng bông hoa đua nhau nở rộ khoe sắc thắm. Hoa quả trên cành thi nhau tràn ngập khắp mọi nơi.

Đây là phước lành của thần linh phủ xuống thế gian, đại lục đã được thần linh bao phủ xuống ánh sáng phước lành bảo vệ và chúc phúc.

Khắp mọi nơi người người tràn ngập niềm vui nhưng ở tại nơi này từng người, từng người vậy mà nước mắt chảy dài.

Thuần Khiết đưa bàn tay yếu ớt lên vuốt ve khuôn mặt của chàng:

- Quang Minh Thánh Đế, huynh có nhìn thấy không?

Thế gian này đã được thần linh chúc phúc, hòa bình mà chàng và mọi người vất vả gây dựng đã được chúng thần bảo hộ rồi!

Nhưng đôi mắt của Quang Minh Thánh Đế nhắm nghiền, giây phút này hắn đã không thể nhìn thấy được nữa!

Bàn tay của nàng khẽ run rẩy:

- Huynh có nghe thấy không?

Nàng rướn người lên, trao cho chàng một nụ hôn trên môi:

- Muội yêu huynh!

Chiếc nhẫn đã được tháo bỏ, không còn nhận được năng lượng cơ thể của nàng ngày càng suy yếu, nàng mỉm cười nhẹ, nép vào ngực chàng, cọ cọ má vào lòng chàng, đôi mắt nhắm lại.:

- Muội yêu huynh rất nhiều!

...

.