Thiên Cổ Thần Văn

Chương 12: Chính truyện thiên (12) - Hứa với ta! Nàng nhất định phải sống!

Khi rút lui được một đoạn! Bỗng vang lên những tiếng tù và trầm hùng, tiếng những con ma quỷ gào thét! Tà Vương ở trên kiệu ánh mắt đờ đẫn, hắn vung lên một cánh tay. Nữ Tử cầm yêu cung bên cạnh hắn gật nhẹ đầu. Nàng phóng ngựa quay lại chiến trường mang theo sau một đội cung tiễn thủ. Bọn họ tất cả xuống ngựa, lắp lên những mũi tên ngùn ngụt lửa rồi quỳ xuống bằng một chân. Tiếng tù và lại vang lên, âm thanh bi tráng. Thanh yêu cung phóng ra một mũi tên hỏa diễm bay lên cao, hóa ra một trận mưa tên lửa địa ngục phủ xuống bầu trời. Hàng loạt những mũi tên được phóng ra. Sau đó bọn họ lên ngựa. Phóng như bay đuổi theo quân đoàn đang rút lui hành quân theo một con đường khác.

Những mũi tên như có mắt nhắm thẳng tới người Vô Địch lão tướng quân.

Hắn vẫn chống đại đao mà đứng ở đó như một bức tường thành. Cơ thể của hắn liên tiếp trúng tên, ngùn ngụt bốc cháy trong hỏa diễm. Hắn vẫn đứng yên không hề nhúc nhích. Hắn đã chết! Hắn đã chết từ trước đó rất lâu rồi! Chỉ là hắn không chịu nằm xuống mà thôi! Tiếng tù và vang vọng, ngọn lửa chiến tranh thiêu đốt như đưa tiễn một vị chiến thần đáng kính về nơi bên kia của sự sống! Những người dân và bộ hạ của hắn than khóc, bi thương, hắn đã không còn có thể nghe thấy nữa.

Nhưng các mũi tên còn lại vẫn tiếp tục rơi xuống, chúng nhắm vào tất cả mọi người phía sau trong ánh mắt hoảng sợ của họ. Chỉ thấy những người binh sĩ đang trọng thương của Thánh Thành hét lớn, phi thân lên bầu trời.

Bọn họ anh dũng lao lên, dùng đao kiếm và cơ thể để che chắn những mũi tên bảo vệ những người phía sau, cơ thể của bọn họ bị găm lấy hàng trăm mũi tên ngùn ngụt lửa,bốc cháy cho đến khi mỏng manh đến mức bị xuyên thủng, tan biến thành tro bụi.

Lãng Tử nắm lấy tay Thuần Khiết, nhìn những mũi tên chi chít trên bầu trời đang phóng đến. Hắn nói bằng chất giọng u buồn.:

- Thuần Khiết! Có lẽ là ta đã sai khi đưa nàng trở về! Ta không nên đưa nàng trở về!

Đoạn hắn ôm chặt lấy nàng, ép nàng vào trong lòng mình, liên tục những mũi tên đâm xuyên vào người hắn. Nỗi đau đớn liên tiếp đến tận cùng khiến hắn run rẩy, chỉ khiến hắn càng ôm chặt lấy nàng vào trong lòng để che chở. Cho đến khi cơn mưa tên kết thúc, cơ thể hắn nhanh chóng bốc lửa, sinh mệnh nhanh chóng trôi qua, hắn buông nàng ra, ánh mắt hắn mờ dần mong muốn có thể nhìn rõ người mình yêu thương lần cuối nhưng không thể, hắn nói lời cuối cùng.:

- Hứa với ta! Nàng nhất định phải sống! Hãy trở về bên cạnh Quang Minh Thánh Đế và sống thật hạnh phúc! Nữ hoàng tôn kính của ta!:

- Khôngggggggg!

Thuần Khiết hét lên! Nước mắt tuôn tràn! Nàng bất chấp tất cả tiến lên ôm lấy hắn. Nhưng ngọn lửa địa ngục đã thiêu rụi hắn tan biến trong hư vô. Hắn đã biến mất mãi mãi. Nàng hét lớn trong tột cùng của đau khổ! Rồi quỳ xuống! Ánh mắt đờ đẫn vô hồn! Nước mắt chảy dài không ngừng!

….