Thiên Cổ Thần Văn

Chương 13: Chính truyện thiên (13) - Ta phải sợ hãi…!

Ta là Tà Vương. Phụng mệnh Ma Hoàng chinh phạt thế gian. Tạo ra Ma Quốc. Từ khi Ma Quốc thành lập ta thống lĩnh ma quỷ quân đoàn chinh chiến liên miên chưa từng thất bại. Gần ba năm nay, chúng ta chỉ có liên tục hành quân và chiến đấu. Thời gian qua, chúng ta reo rắc nỗi sợ hãi cho nhân loại, đánh bại những đội quân mạnh mẽ, chiến thắng những mãnh tướng thành danh, khiến cho tất cả bọn chúng đều run rẩy sợ hãi trước khi bị ngã xuống. Thời gian qua, chúng ta chưa từng biết sợ hãi là gì. Cho đến hôm nay chúng ta gặp phải hắn. Một tên nhân loại có thể một mình đứng trước tất cả chúng ta mà cuồng ngạo. Một tên nhân loại có thể đem đến cho chúng ta sợ hãi.

Hắn đứng đó, che chắn cho những người nạn dân phía sau, ngay cả binh lính cũng của hắn cũng lùi lại bảo vệ bọn họ. Còn hắn thì tiến lên phía trước, nhằm đến tất cả chúng ta mà cất bước. Những mãnh tướng dưới trướng của ta tất nhiên là không thể nhịn được muốn lao lên kết liễu hắn, cho hắn biết là sự ngu dốt của hắn phải trả giá lớn thế nào.

Từng ma tướng, quỷ tướng mạnh mẽ của ta lao lên. Từng kẻ bị hắn giết chết. Dễ dàng giống như là thái rau, bổ củi.

Cho đến khi Diệt Thế Yêu Cung bắn vào hắn, hắn dễ dàng đỡ được. Ta đã biết hắn là ai! Hắn chính là Vô Địch lão tướng quân, chiến thần vô địch của Thánh Thần Đế Quốc. Trên thế gian này chỉ có một người có thể chống lại được cây yêu cung đó , người đó chính là tồn tại vô địch trong nhân loại .Ta thực sự tức giận, tức giận đến run rẩy, tại sao hắn lại ở đây, tại sao hắn lại sa chân vào một trận chiến mà hắn phải đơn độc chống lại đại quân của ta. Không! Một tuyệt thế chiến thần như hắn tại sao lại có thể bị lãng phí như vậy. Thật khốn kiếp!

Không! Quang Minh Thánh Đế không thể ngu ngốc như vậy! Tại sao hắn có trong tay một dũng tướng mạnh mẽ như thế lại để hắn phải đơn độc mà tử chiến tại nơi này! Đây không thể là sự thật! Ta sợ! Ta sợ! Đây không phải là sự thật! Nhất định không phải là sự thật! Ta không chấp nhận được sự thật này, hắn không phải là Vô Địch lão tướng quân! Ta sẽ lao lên giết chết kẻ giả mạo đó! Đúng vậy! Giết chết hắn!

Ta lao lên, đánh ra kiếm mạnh nhất, tàn ác nhất, hắn nhất định phải chết! Hắn thực sự mạnh! Hắn thực sự rất mạnh! Nhưng ta muốn hắn chết! Trong khoảnh khắc giao thủ với đối thủ và chiêu thức đáng sợ nhất trong cuộc đời mà ta từng đối mặt. Ta mặc kệ đao của hắn chém vào người mình! Kiếm của ta nhằm tim của hắn mà đâm tới! Trong chớp mắt ngắn ngủi không ai có thể kịp nhìn thấy….

Kiếm của ta đã đâm xuyên qua tim hắn.

Chiến giáp kiên cố của ta nhận lấy một đao chém nặng nề rách toạc khiến ta bắn ngược về sau.

Ta mở lớn hai mắt sợ hãi. Vì vừa rồi khi chém ta…hắn đã quay ngược mũi đao lại.

Còn bản thân hắn…khi kiếm của ta đâm xuyên qua tim hắn, ta đã biết…nó đã ngừng đập từ trước đó lâu rồi! Nhưng đại quân của ta không khuất phục được hắn, diệt thế yêu cung không khuất phục được hắn, ta hoài nghi có phải là cái chết cũng đã bị mạnh mẽ khống chế mà không thể khuất phục được sự anh dũng của hắn hay không?

Vì sao hắn làm thế? Vì sao à? Ha! Ha! Hắn đã có thể chẻ ta ra làm hai nửa. Một kẻ vừa được tha chết như ta có quyền hỏi hắn vì sao ư? Chỉ là ta muốn xác nhận một sự thật, hắn có đúng là Vô Địch lão tướng quân hay không? Khi cái tên Vô Địch lão tướng quân được cất lên, ta đã không còn gì để nói, ta đã không còn gì để hi vọng.

Hắn nói viện quân đang đến. Ta nhìn về nơi xa. Bằng vào ma nhãn nhìn xa ngàn dặm ta thấy một ngàn binh mã phụ cận của Thánh Thành đang đến tiếp viện, bọn chúng mang theo số lượng binh sĩ ít ỏi đó, kéo theo một đám cây cỏ tạo ra khói bụi, nhìn như mấy thằng trẻ con diễn trò rất có khí thế.

Nhưng hắn - kẻ đã quay ngược mũi đao chém vào người ta muốn ta sợ hãi. Ta… có thể không sợ hãi sao?

Ta phải sợ hãi…!

Chúng ta rút lui một cách vội vã. Chúng ta muốn một mãnh tướng đáng kính như hắn có thể nhìn thấy chúng ta đã sợ hãi tháo chạy như những con chuột trước khi người đó gục ngã. Chúng ta muốn cho hắn biết hắn đã thành công hoàn thành nhiệm vụ của mình. Thậm chí chúng ta chấp nhận hành quân vòng qua Đại Hồng Giang, tăng thêm 2 ngày hành trình.

Bởi vì đây là cuộc rút lui thực sự, cuộc tháo chạy thực sự. Chúng ta thực sự rất nghiêm túc.

Nhưng rồi…ta đã cảm nhận thấy hơi thở cuối cùng của hắn không còn nữa….

Tiếng tù và đưa tiễn của đại quân chúng ta cất lên, chúng ta tiến hành nghi thức hỏa táng cho hắn bằng nghi thức trang trọng nhất. .

Quang Minh Thánh Đế khốn kiếp! Tại sao hắn có trong tay tướng tài như vậy mà lại không trọng dụng, còn bỏ phí như vậy! Tại sao? .

Hắn…thực rất ĐÁNG CHẾT!

….