Thiên Cổ Thần Văn

Chương 11: Chính truyện thiên (11) - Vô Địch lão tướng quân

Đại quân của Tà Vương dàn trận bao vây nhóm người của Lãng Tử và Thuần Khiết. Chỉ thấy Lãng Tử đang dàn trận cố gắng bảo vệ mọi người không chịu lùi bước. Tà Vương trên kiệu nhìn về phía y, khinh thường nói nhẹ:

- Thủ hạ bại tướng.

Đang trong lúc những con quỷ bên cạnh của hắn gầm rú lao vào đoàn người chuẩn bị cho một màn đồ sát, bất chợt một đội binh sĩ phóng ngựa lao đến bảo vệ mọi người. Che ở phía trước là một viên tướng to lớn, tay cầm trường đao, mắt sáng như sao. Hắn đơn độc đứng lên phía trước, đối diện với Tà Vương, đối diện với đại quân ma quỷ trải dài ngút mắt vậy mà khiến người ta có cảm giác hắn chính là một bức tường thành không thể vượt qua.

Một con quỷ to lớn nhất bên cạnh Tà Vương cầm theo một lang nha bổng khổng lồ đầy gai nhọn gầm lên một tiếng rung chuyển trời đất rồi nhảy lên tấn công hắn.

Chỉ thấy hắn quơ lên một đao, ác quỷ to lớn gào rú thân thể đã chia làm hai nửa.

Một con ác ma thân thể ngập tràn trong hỏa diễm đáng sợ khiến cho các con ma quỷ khác phải sợ hãi tránh xa lướt tới như một ngọn lửa bập bùng, tốc độ nhanh đến nỗi để lại sau lưng hàng loạt tàn ảnh, nó gầm lên lao tới tấn công hắn thân thể của nó hòa vào không khí không còn thấy bóng dáng, thậm chí có cảm giác không gian bị nó lướt qua mà vặn vẹo đáng sợ.

Chỉ thấy hắn hạ xuống một đao, ác ma thần bí run rẩy thân thể bị tan biến trên hư không.

Một con ác quỷ to lớn mạnh mẽ khác lao lên. Lại bị 1 đao mà chết.

Một con ác ma ẩn thân trong làn khói đen đáng sợ khác ngay sau đó khi đầu bị chém xuống mắt vẫn mở lớn không hiểu vì sao mình có thể bị chết dễ dàng như vậy.

Những con ma quỷ nhìn về phía hắn mà gầm lên. Bọn chúng kết đàn mà xông tới hắn, hàng hàng, lớp lớp. Hắn đứng ở đó, gặt hái từng sinh mạng. Đạp lên từng sinh mạng. Trải qua một hồi lâu chém giết xung quanh hắn lúc này đã là một ngọn núi thi thể. Chiến bào của hắn tràn ngập máu tươi, người ta không biết được đó là máu của kẻ địch hay máu của chính hắn. Những con ma quỷ xung quanh lúc này đã nhìn hắn bằng ánh mắt run sợ. Nhưng bọn chúng vẫn điên cuồng lao lên. Vẫn điên cuồng bán mạng.

Một tiếng hí vang. Ngựa của hắn sau khi chống chịu hàng trăm vết chém đến tận xương cuối cùng nằm xuống. Hắn đạp lên một con quỷ to lớn, chém chết kẻ địch xung quanh trong ánh mắt khiếp sợ của nó rồi xẻ nó ra làm hai nửa.

Một tiếng kiếm xuyên qua da thịt đến rợn người. Chỉ thấy một con quỷ cấp tướng đã đâm xuyên cơ thể hắn từ đằng sau. Nó gào lên âm thanh vui mừng của thành công. Kế đó đầu liền lìa khỏi cổ. Ánh mắt ngập tràn sợ hãi nhìn hắn vẫn tiếp tục tàn sát đồng loại của nó.

Liên tiếp là tiếng kiếm chém lên người hắn, tiếng kiếm đâm xuyên qua người hắn. Liên tiếp là những thi thể không đầu gục xuống trong run sợ.

Tà Vương quay sang nheo mắt ra hiệu cho nữ tử áo đen bên cạnh. Nàng giơ lên thanh yêu cung u ám trong tay, ngắm vào hắn. Trời đất trở lên tăm tối. Một mũi tên xé gió lướt tới tỏa ra yêu khí tột cùng kinh khủng.

Chỉ thấy hắn gạt một đao. Mũi tên gãy đoạn bắn ngược lên trời. Dễ dàng đến nỗi giống như là tiện tay mà làm vậy.

Một làn khói đen từ thanh yêu cung tỏa ra, tụ thành một gương mặt xấu xí nhìn về phía hắn gào thét tức giận. Giống như thể bản thân cây cung muốn nói tại sao nhân loại lại có kẻ có thể đỡ được mũi tên hủy diệt của nó. Hơn nữa, lại còn có thể dễ dàng đến thế. Nữ tử áo đen hai mắt mở lớn sợ hãi.

Tà Vương nhìn yêu tiễn gãy đoạn rơi xuống đất. Y nghiến răng, vỗ lên thành kiệu bay người lao tới hắn.

Một âm thanh chấn động khủng khiếp khi đao và kiếm va chạm. Hai bên giao thủ ngắn ngủi với những âm thanh kinh thiên động địa. Chỉ thấy Tà Vương bị bắn ngược trở lại. Nhìn vào chiến giáp trên ngực bị rách toạc. Y tức giận đến run rẩy hỏi vị tướng quân kia:

-Ngươi có phải là Thánh Thành đại tướng chiến thần Vô Địch lão tướng quân?

Những con ma quỷ lùi lại ra xa đợi lệnh. Bọn chúng không dám làm phiền cuộc nói chuyện của chủ thượng. Tất cả đều sợ hãi chờ đợi câu trả lời.

Chỉ thấy Vô Địch lão tướng quân chống đao xuống đứng trên một đống thi thể kẻ địch dưới chân, giọng nói trầm hùng vang vọng!:

- Bản tướng Vô Địch lão tướng quân. Những người này do Thánh Thành bảo vệ! Đại ca ta đang dẫn đại quân tới! Nếu các ngươi còn không rút lui! Tất cả! CHẾT!

Chết! Chết! Chết! Chết! Chết!

Từ chết cuối cùng được phát ra đáng sợ đến nỗi giống như liên tục vang vọng lặp lại trong tâm linh, chấn động tâm can, hàng vạn thi thể dưới chân hắn mở to ánh mắt sợ hãi giống như một lần nữa thống khổ run rẩy, xung quanh cảm nhận được một nguồn sức mạnh bá khí mãnh liệt khiến tất cả phải lùi lại.

Tà Vương nhìn về nơi xa. Ở đó khói bụi ngập trời như thể thiên quân vạn mã đang hùng hổ xông đến. Hắn sợ hãi hét lớn:

- Tất cả rút lui!

Những con ma quỷ gào rú hướng về đoàn người rồi quay đầu. Phía sau Vô Địch lão tướng quân, Lãng Tử và những binh sĩ còn lại đang điên cuồng chiến đấu bảo vệ mọi người, thân thể đang bị trọng thương đến cùng cực, cũng bởi vì thế có thể vớt được một mạng trở về.

Tiếng mọi người hò reo thắng lợi! Vô Địch lão tướng quân vẫn chống đại đao đứng ở đó! Sừng sững như một bức tường vững chắc nhất bảo vệ bọn họ!

Lúc này một đội binh sĩ tiến lại. Bọn họ cưỡi trên lưng chiến mã phía sau kéo theo những cành cây lớn tạo ra khói bụi. Viên chỉ huy là một viên tướng đeo một chiếc mặt nạ bằng bạc trắng, ngồi trên mình ngựa nói:

- Bản tướng Lôi Điện, thống lĩnh thủ vệ mạn Bắc Thánh Thành quân đội. Đoạn đường tiếp theo sẽ do chúng ta hộ tống các ngươi trở về Thánh Thành!

...