Sau Khi Xuyên Thành Nữ Phụ Trong Tiểu Thuyết Đam Mỹ

Chương 23: Kết hôn

Chương 23: Kết hôn

Trong lúc tôi đang nghiên cứu bức tranh u ám của anh, bên góc tranh có một chấm hồng gì đó không rõ.

Nguyễn Thanh Du đứng ở phía sau tôi lên tiếng.

Lông mi anh run rẩy: “A Diên.”

Tôi buông tranh xuống, đặt lên môi anh một nụ hôn.

“A Du của em thật lợi hại, ngoan ngoãn đi ăn cơm nào.”

Lỗ tai Nguyễn Thanh Du đỏ bừng, cho dù đã hôn bao nhiêu lần, anh vẫn như cũ ngượng ngùng.

Tôi giúp anh xả nước ấm, anh ấy đã ngồi cả ngày rồi, chắc hẳn rất mệt.

Sau khi đi ra ngoài, anh gọi tôi lại.

Tôi trêu ghẹo anh: “Anh muốn mời em tắm chung à?”

Mặt Nguyễn Thanh Du đỏ như sắp chảy máu, nói năng lộn xộn, cuối cùng đều không nói nên lời.

“Được rồi, em ra ngoài đây, ngày mai gặp, vị hôn phu.”

Lúc này anh mới rầu rĩ đáp lại tôi: “Ngày mai gặp, A Diên.”

….

Khoảnh khắc cầm được giấy kết hôn trên tay, Nguyễn Thanh Du còn đang ngơ ngác.

Tôi lắc lắc cánh tay anh, anh mới hoàn hồn lại.

“Làm sao vậy?”

Anh nghiêm túc nhìn chằm chằm tờ giấy kết hôn.

“A Diên, sau này chúng ta chính là vợ chồng hợp pháp?”

Anh không tự tin muốn tôi xác nhận.

Nguyễn Thanh Du có lẽ không nghĩ tới, chúng tôi lại trở thành vợ chồng một cách dễ dàng như vậy.

Tôi cũng không ngờ, có một ngày mình cũng sẽ kết hôn với một người, tạo thành một gia đình.

Đây là cảm giác tôi chưa bao giờ có.

Nguyễn Thanh Du nắm chặt tay của tôi, anh rũ mắt xuống, lông mi dài che đi đôi mắt ngấn nước.

Mỹ nhân rơi lệ.

Càng nhìn càng khiến tim tôi đập như đánh trống.

Loại cảm giác này thật sự quá kỳ diệu.

Sau này Nguyễn Thanh Du chính là chồng trên pháp luật của tôi.

Anh nói, A Diên, anh là người của em, anh sẽ không phản bội em.

Tôi tin tưởng anh.

Nhưng anh sợ nói miệng sẽ không đáng tin, vì thế anh ký vào giấy bán mình cho tôi.

“Tất cả mọi thứ Nguyễn Thanh Du sở hữu đều thuộc về Lâm Diên.”

Mặc dù, pháp luật cũng không thừa nhận.

Nhưng Nguyễn Thanh Du cố chấp đưa nó cho tôi.

Cố chấp đem tất cả tài sản sở hữu đều đặt dưới danh nghĩa của tôi.

Anh nói, mọi thứ của anh đều thuộc về tôi.

Nguyễn Thanh Du còn nói, tôi mua anh, sẽ không lỗ vốn.

Những lời này, anh dùng thời gian bốn năm để chứng minh với tôi.

Sau khi Lục Miện chết, cốt truyện của tiểu thuyết đã sụp đổ.

Gông xiềng trói buộc trên người Nguyễn Thanh Du cũng theo đó mà tan biến.

Những bức tranh của anh được mọi người nhìn thấy, được mọi người yêu thích, được mọi người thưởng thức.