Sau Khi Xuyên Thành Nữ Phụ Trong Tiểu Thuyết Đam Mỹ

Chương 24: Không sinh con

Chương 24: Không sinh con

Tranh của Nguyễn Thanh Du đoạt được rất nhiều giải thưởng.

Tên của anh cũng được khắc trên bia đá nghệ thuật.

Chàng trai từng ngồi bên đường bán tranh sơn dầu không một ai ngó đến, hiện tại tranh anh được đấu giá đến năm ngàn vạn.

Anh kiếm tiền vì tôi, tiêu tiền cũng tiêu trên người tôi.

Còn trong túi anh tuyệt đối không vượt quá 500.

….

Chúng tôi không có con cái.

Tôi cảm thấy mình không biết cách làm một người mẹ.

Sinh một đứa trẻ thì phải có trách nhiệm với tương lai của nó.

Trách nhiệm gánh vác quá nhiều, tôi sợ tôi làm không tốt.

Tôi cũng thử nói suy nghĩ của mình với Nguyễn Thanh Du, tôi sợ anh muốn.

Anh ấy chỉ nói với tôi, tôi cứ làm những gì mình muốn là được rồi.

Nhân vật người mẹ này, tôi không muốn làm thì không làm.

Cuộc sống cũng không phải cứ có con mới được coi là viên mãn.

Ít nhất, anh ấy cảm thấy như vậy.

Ánh mắt Nguyễn Thanh Du nghiêm túc nói với tôi: “Anh có thể gặp được em đã là hạnh phúc xa xỉ rồi.”

Tay anh đang phát run, sợ rằng không cẩn thận sẽ đánh mất tôi.

Sau khi kết hôn, anh ấy rất thích khóc.

Tôi chỉ muốn hỏi thử anh, nhưng khóe mắt anh lại đỏ bừng.

Sau đó, anh gạt tôi đi làm giải phẫu buộc ga-rô.

Anh nói: “Nguy hiểm của việc sinh con quá lớn, anh không dám đánh cuộc, cũng không muốn đánh cuộc.”

Tương lai sau này, chúng ta sẽ làm bạn với nhau, cho dù cuộc sống trôi qua bình đạm, nhưng lại chưa từng chán ghét.

Nguyễn Thanh Du trồng hoa bên cửa sổ cho tôi.

Đủ loại kiểu dáng, sặc sỡ đua nhau nở rộ.

Anh lén lút vẽ chân dung của tôi, mỗi một bức tranh đều là hình tôi.

Anh luôn nói rằng, anh sợ tôi sẽ biến mất.

Nhưng Nguyễn Thanh Du ngốc nghếch không biết rằng.

Tôi đã làm giao dịch với thiên thần, lấy cả đời của tôi cùng anh bó chặt bên nhau.

A Diên vĩnh viễn sẽ không tách rời Nguyễn Thanh Du.

---- Bức tranh Nguyễn Thanh Du ----

Trong một góc bức tranh tối tăm, không biết từ khi nào đã có thêm một đóa hoa hồng nho nhỏ.

-------------------

Editor: Cảm ơn mọi người đã ghé thăm bộ truyện này, đây chỉ là một câu chuyện ngắn của hai con người đều bị tổn thương và chữa lành cho nhau.

Trước giờ mình không thích đọc truyện ngắn, vì nghĩ ngắn quá thì nội dung đâu có gì để khai thác, cốt truyện cũng không sâu, nhưng bộ này là một ngoại lệ, mình tình cờ đọc được nó trong lúc bản thân đang gặp chuyện buồn, không hiểu thế nào mà đọc xong truyện mình cũng bật khóc luôn, có thể nói truyện này cũng đã chữa lành cho mình vào thời điểm đó.

Truyện có thể không quá dài, nhưng thông điệp, nội dung mà nó truyền tải thì không hề ít. Mong những bạn có duyên gặp được truyện sẽ được hạnh phúc, sẽ yêu bản thân mình hơn nhé!!! ^^

————-

Giới thiệu mn một bộ truyện cùng chủ đề, nhưng là truyện dài nha: Nàng Là Nữ Phụ Trong Truyện Đam Mỹ