Sau Khi Xuyên Thành Nữ Phụ Trong Tiểu Thuyết Đam Mỹ

Chương 22: Cầu hôn

Chương 22: Cầu hôn

Bức tranh kia là tranh phong cảnh, cỏ cây đã khô héo, mang theo vẻ u ám làm cho người xem cảm thấy áp lực.

Nhưng ở một góc bức tranh, lại có một đóa hoa hồng diễm lệ lặng lẽ nở rộ.

Anh ôm tôi, vùi đầu vào cổ tôi.

Giọng điệu có chút uể oải: “Anh vẽ không tốt.”

Tôi vỗ lưng anh, nhẹ nhàng an ủi.

“Sao có thể chứ? A Du là giỏi nhất, có phải gần đây mệt quá không?”

Nguyễn Thanh Du không nói gì, một lúc sau mới rầu rĩ mở miệng.

“A Diên, anh có thể ở bên em mãi mãi không?”

“Đương nhiên.”

Tôi không chút do dự trả lời.

Anh liên tục kiên định chọn tôi, nói tôi đáng giá.

Đương nhiên tôi cũng muốn cùng anh ở bên nhau cả đời.

“Chúng ta kết hôn đi!” Nói xong, anh lại hối hận lắc đầu.

“Không được, qua loa quá, anh nên cầu hôn mới đúng, A Diên, em trước tiên đừng đồng ý….”

“Được.” Tôi nhẹ giọng cắt ngang lời anh.

Anh trố mắt nhìn tôi.

Tôi lặp lại lời nói: “Chúng ta kết hôn đi, bao giờ đây? Hiện tại thì không được, Cục Dân Chính tan tầm rồi. Ngày mai được không?”

Nguyễn Thanh Du gật đầu, rồi lại lắc đầu: “Không phải là anh không muốn, cũng không phải nhất định phải, chính là…. chính là….”

“Anh chưa chuẩn bị tốt?”

Anh gật đầu, rồi lại lắc đầu: “Anh…. anh còn chưa cầu hôn, còn chưa chuẩn bị xong, bây giờ quá qua loa, sẽ không công bằng với em….”

Tôi lắc đầu: “Như vậy là tốt rồi, em rất muốn kết hôn với A Du, trở thành vợ chồng trên pháp luật cùng anh. Chúng ta sẽ ở bên nhau cả đời, A Du có nguyện ý không?”

“Anh nguyện ý.”

Tôi vỗ bờ vai của anh: “Được, A Du nguyện ý là được, bây giờ chúng ta xuống nhà ăn cơm, sau đó đi tắm rửa rồi ngủ, ngủ sớm dậy sớm, ngày mai cùng đi Cục Dân Chính, sau đó thì lãnh chứng.”

Lông mi anh run rẩy, thấp giọng đồng ý: “Được.”

….

Nguyễn Thanh Du nghe theo lời cô xuống lầu ăn cơm.

Giấy vẽ tranh vương vãi trên mặt đất.

Tôi tùy tiện nhặt một cái lên, mở ra xem.

Bên trên là ký họa.

(Ký họa: là lối vẽ nhanh, ghi lại sự việc hay đối tượng nào đó bằng những đường nét giản lược.)

Là tôi.

Tất cả giấy vẽ đều là hình tôi.

Mà trong phòng vẽ tranh, những bức tranh được vải bố trắng che kín, sau khi kéo xuống cũng là tôi.

Thiếu nữ mặc váy, khom lưng đứng dưới ánh đèn đường, nơi không có ánh đèn chiếu sáng thì là một mảnh hoang vu.

Phòng vẽ tranh có rất nhiều bức, một vài bức trong đó tôi đã từng nhìn thấy.

Đó là phong cảnh mà chúng tôi đã từng đi qua.