Chương 21: Cuộc sống ngày thường
Anh ấy rất thích mua son môi cho tôi.
Đủ loại kiểu dáng.
Ánh mắt của sinh viên mỹ thuật từ trước đến nay đều rất tốt.
Đồ anh chọn đều là món tôi thích.
Anh ấy rất thích những màu son khác nhau được tô trên đôi môi tôi.
….
Nguyễn Thanh Du không thích ra khỏi cửa, không thích nơi có nhiều người, có hơi sợ đám đông, và còn có thói ở sạch.
Mỗi lần ra ngoài ăn cơm, anh phải dùng nước ấm tráng sơ chén đũa, bắt buộc phải có khăn ướt khử khuẩn để chà lau bàn ghế.
Sau khi ra khỏi phòng vẽ tranh, việc đầu tiên làm chính là tắm rửa.
Phòng của anh luôn luôn gọn gàng sạch sẽ.
Còn tôi thì ngược lại, có thể nói là có chút lôi thôi.
Có một quãng thời gian, tôi đam mê tranh đính đá.
Nhưng đáng tiếc, sự nhiệt tình của tôi chỉ kéo dài ba phút.
Bức tranh dang dở bị tôi vứt trên bàn, tôi nhắm mắt làm ngơ, coi như không thấy.
Anh ấy chỉ biết yên lặng giúp tôi thu dọn, đem từng viên đá đính hết những chỗ còn lại.
Sau đó, anh giơ bức tranh đã đính xong lên tranh công với tôi.
“A Diên, anh muốn được thưởng một nụ hôn.”
Sau một nụ hôn triền miên, anh đỏ mặt thở dốc.
Mặc dù, kỹ thuật hôn đã có chút tiến bộ, nhưng anh ấy vẫn ngượng ngùng không dám nhìn tôi.
Mỗi ngày trước khi đi ngủ, anh đều sẽ gõ cửa phòng tôi, muốn một nụ hôn ngủ ngon.
Có lúc tôi nằm trên giường mời gọi anh vào, nhưng anh lại chạy trối chết.
Tôi ở trên giường cười đến bật ngửa.
Trêu ghẹo anh như vậy, tôi làm không biết mệt.
….
Tôi rất ít khi vào phòng vẽ tranh của Nguyễn Thanh Du.
Anh ấy lúc làm việc rất tập trung, tôi không muốn quấy rầy anh.
Họa sĩ lớn của tôi yêu cầu một không gian yên tĩnh, để anh có thể làm những việc anh thích.
Chỉ là, có đôi khi anh ấy sẽ quên mất giờ giấc.
Tôi sẽ gõ cửa phòng, nhắc nhở anh ăn cơm đúng giờ.
Đa số thời gian, anh đều đi xuống lầu ăn cơm sau khi tôi gõ cửa không lâu.
Chỉ có một lần, tôi gõ cửa từ ban ngày đến trời tối, mà anh vẫn không ra ngoài.
Tôi có chút sốt ruột.
Sợ anh xảy ra chuyện.
Gõ cửa thì anh cũng không đáp lại.
Cửa phòng vẽ tranh không có khóa.
Vì thế tôi đã đi vào.
Nguyễn Thanh Du ngồi ngơ ngác trước bức tranh.
Dưới chân đều là giấy trắng rơi vương vãi.
Tôi nhẹ nhàng vỗ bờ vai của anh, lúc này anh mới hoàn hồn.
Ánh mắt anh trông có vẻ mệt mỏi: “A Diên?”
“Anh đang xem cái gì vậy?”