Chương 20: Nụ hôn đầu tiên
Sau khi giọng nói bị tổn thương, một thời gian dài tôi không có cách nào phát ra âm thanh.
Nguyễn Thanh Du liền kéo lấy tay tôi, muốn tôi viết chữ lên lòng bàn tay anh ấy.
Mặc dù tôi cảm thấy đánh chữ trên điện thoại còn tiện hơn.
Nhưng mà anh ấy thích.
Vì thế, chuyện này trở thành một hành động ăn ý giữa hai chúng tôi.
Một vài lời nói, chỉ khi viết ra bằng chữ mới biểu đạt được.
Đầu ngón tay tôi lướt qua lòng bàn tay anh, khiến lỗ tai anh dần dần đỏ lên.
Lông mi Nguyễn Thanh Du run rẩy, nghiêm túc xem tôi viết chữ.
Tôi muốn ghẹo anh ấy, lúc viết xong chữ cuối cùng thì đầu ngón tay hơi quét nhẹ một cái.
Lòng bàn tay anh theo phản xạ nắm chặt lại.
Tôi rút tay ra, nhìn anh cười khẽ.
Anh cúi mặt xuống, không dám nhìn tôi.
Tôi nâng mặt anh lên, tựa trán mình vào trán anh.
Nguyễn Thanh Du hơi ngửa đầu ra sau, yết hầu lăn nhẹ.
“A Diên.”
“Không được.”
Tôi viết vào lòng bàn tay anh.
“Nhưng mà….”
Anh còn muốn nói chuyện.
Tôi không muốn nghe.
Chỉ muốn hôn anh.
“A Diên, anh…. còn chưa chuẩn bị tốt.”
Lông mi anh hơi run rẩy, không dám đối diện với tôi, khuôn mặt hơi ửng hồng.
Tôi buông tay ra, kéo dài khoảng cách với anh.
“Được thôi.”
Có chút thất vọng.
Tôi còn không kịp thở dài, anh đã bắt lấy cổ tay của tôi, từng chút từng chút đan mười ngón tay vào.
Một nụ hôn đột ngột rơi xuống trên mặt tôi.
Như chuồn chuồn lướt nước, xúc cảm mềm ấm quét qua mặt.
Tôi nhìn anh, anh đồng thời cũng đang nhìn tôi, chỉ là có chút thẹn thùng.
“Không có cảm giác gì cả, hôn lại lần nữa nhé, A Du.”
Tôi chơi xấu, muốn rút mười ngón tay đan vào nhau của chúng tôi ra.
Nguyễn Thanh Du khẽ cắn môi, giống như hạ quyết tâm vậy, anh cúi người xuống.
Tôi nghiêng mặt đi, ở trên má anh chụt một cái.
Hôn xong liền chạy đi, nhưng lại bị anh một tay kéo vào trong lòng ngực.
“A Diên, vừa rồi mới không tính.”
Đôi mắt anh đen nhánh, giống như một hồ nước sâu thẳm.
Thanh âm hơi khàn: “Một lần nữa.”
Tôi bị anh ôm vào lòng, cách lớp áo mỏng manh, trái tim đập một cách dữ dội.
Xúc cảm mềm ấm phủ lên môi tôi, động tác hơi vụng về nhưng lại rất cẩn thận, vừa dịu dàng vừa dây dưa.
…
Nguyễn Thanh Du là một người nghiện hôn.
Trước khi đi ngủ phải có hôn ngủ ngon.
Lúc thức dậy phải có hôn buổi sáng.
Tôi ăn nhiều thêm một chén cơm thì có cái hôn khen thưởng.
Chỉ cần không có ai, anh liền túm lấy tôi hôn lấy hôn để.
Nguyễn Thanh Du nhìn tôi bằng ánh mắt mong chờ, tôi đành phải hôn lên má anh, một nụ hôn đơn giản làm anh có hơi mất mát.