Chương 19: Ngoại truyện Nguyễn Thanh Du
Lục Miện trước khi chết muốn gặp tôi, nhưng A Diên sợ hắn sẽ ảnh hưởng đến tôi, cô ấy không mấy tình nguyện.
A Diên luôn lo lắng tôi sẽ bị tổn thương.
Cô ấy coi tôi như một búp bê sứ dễ vỡ.
Nhưng tôi đang không ngừng trưởng thành, tôi có khả năng bảo vệ tốt cho bản thân và những người mình quan tâm.
Tôi vẫn đi gặp hắn.
Tôi chỉ muốn biết, tại sao A Diên lại sợ Lục Miện đến vậy.
Tôi có thể cảm nhận được sự bất lực và sợ hãi của cô ấy đối với Lục Miện.
Cô ấy theo phản xạ che chở cho tôi, nhưng tôi không muốn lúc nào cũng được cô ấy bảo vệ.
Tôi muốn đứng bên cạnh cô ấy.
Cũng muốn che chắn gió mưa cho cô ấy.
Lục Miện nói với tôi, hắn là nhân vật chính của thế giới này.
Và tôi vốn dĩ là thuộc về hắn.
Câu nói này thật nực cười, nhưng không hiểu sao tôi lại có chút tin tưởng.
Hắn điên cuồng nói với tôi, trước đây là hắn có lỗi với tôi, nhưng khi hắn nhận ra lỗi lầm thì đã quá muộn để cứu vãn.
Hắn không hiểu tại sao tôi lại tuyệt tình như vậy, không cho hắn một chút cơ hội nào.
Tôi chỉ lạnh lùng nhìn hắn.
"Vì mày muốn gϊếŧ A Diên."
Qua lớp kính, hắn tức giận đập bàn: "Người phụ nữ đó có gì tốt chứ?"
A Diên tất nhiên là tốt rồi.
Cô ấy xuất hiện khi tôi tuyệt vọng nhất.
Cô ấy đã cứu mẹ tôi, cũng cứu tôi.
Cô ấy còn cho tôi biết rằng, nếu bản thân không mạnh mẽ, thì sẽ không có cách nào phản kháng lại.
Cái tốt của cô ấy, thật sự là quá nhiều.
Tôi không cần thiết phải nói với hắn, lãng phí miệng lưỡi.
Thấy tôi im lặng, hắn lại bắt đầu phát điên.
"Có phải cậu đã yêu cô ta rồi không? Làm sao cậu có thể yêu phụ nữ chứ? Cậu nên yêu tôi! Tôi yêu cậu đến thế, cậu chỉ nên thuộc về tôi!"
Tôi không muốn nói chuyện với hắn nữa, loại người như hắn, đã hết thuốc chữa.
Nếu thế giới này thật sự là một cuốn tiểu thuyết, và tôi với Lục Miện là nhân vật chính.
Tôi cũng sẽ không yêu hắn.
Tôi làm sao có thể yêu một người ép buộc và tra tấn mình?
A Diên nói, tôi có thể yêu đàn ông, cũng có thể yêu phụ nữ, thậm chí là một bông hoa, một cọng cỏ.
Tình yêu thì không phân biệt giới tính, cũng không phân biệt chủng tộc.
Nhưng đó nhất định phải là tình yêu xuất phát từ trái tim tôi.
Nếu có người ép buộc tôi, khiến tôi làm những điều tôi không thích, thì đó chắc chắn không phải là tình yêu.
Mà tôi, cũng không nên yêu một người làm tổn thương mình.
Cái mà Lục Miện luôn mồm nói là yêu, chẳng qua chỉ là để thỏa mãn tâm lý ti tiện của hắn.
Người tôi yêu là A Diên.
Xuất phát từ chính nội tâm tôi.
Khi triển lãm tranh bốc cháy, suy nghĩ đầu tiên trong đầu tôi không phải là chạy trốn.
Mà là đi tìm A Diên.
Vì vậy, dù bị người của Lục Miện giam giữ.
Tôi cũng sẽ dùng hết sức lực để thoát ra, bởi vì trong lòng tôi có người không thể buông bỏ.
Cô ấy đang đợi tôi cứu cô ấy.
A Diên không tin sẽ có người yêu cô ấy.
Tôi biết, cô ấy không giống như Lâm Diên trước đây.
Khi cô gái tươi cười đứng trước mặt tôi, tôi đã biết.
Cô ấy là người xứng đáng để tôi yêu nhất.
Dù cô ấy là đàn ông hay phụ nữ, là mèo hay chó, chỉ cần là cô ấy, tôi sẽ yêu cô ấy.
Trên mảnh đất cằn cỗi nhất cũng sẽ nở ra hoa hồng.
Mà Nguyễn Thanh Du thì yêu A Diên.