Chương 18: Kết cục
Ban đầu anh còn ngơ ngác, sau đó thì né tránh tôi, như sợ tôi nhìn thấy anh.
Thấy tôi khóc, anh chỉ mỉm cười rồi dịu dàng lau nước mắt cho tôi, nói: "A Diên, đừng khóc."
Tôi nhìn vết thương trên người anh, hỏi anh có đau không.
Nguyễn Thanh Du cúi đầu, giống như đứa trẻ làm sai chuyện, không dám nhìn thẳng vào mắt tôi.
"A Diên, anh không đau."
Tôi muốn ôm anh, nhưng lại sợ đυ.ng phải vết thương, nên chỉ nhẹ nhàng vỗ vỗ cánh tay anh.
Nguyễn Thanh Du lại ôm chặt tôi vào lòng, anh ấy vùi mặt vào cổ tôi.
"A Diên, anh đã bảo vệ được em, cũng không làm bẩn chính mình, anh có phải giỏi nhất không?"
Tôi khóc không thành tiếng.
Nguyễn Thanh Du sao lại ngốc như vậy chứ!
Vết thương trên người Nguyễn Thanh Du quá nhiều.
Tôi nhìn mà lòng đau như cắt.
Khi anh được đưa vào bệnh viện, bác sĩ đã phát hiện trong cơ thể anh còn dư lượng thuốc.
Trên cánh tay anh còn có những vết cắn rất sâu.
Đó là do anh tự cắn.
Anh nói: "A Diên, cảm ơn em. Nếu anh vẫn gầy yếu như trước, chắc chắn anh đã không thể trốn thoát. Em xem, bây giờ anh có phải rất giỏi không, không những không để hắn đạt được mục đích, mà còn đánh hắn nữa."
Anh ấy đang nói đến Lục Miện.
Khi Lục Miện bị bắt, trên mặt hắn vẫn còn hai vết thâm như mắt gấu trúc.
Rõ ràng, đó là "kiệt tác" của Nguyễn Thanh Du.
Tôi không biết anh đã dùng bao nhiêu nghị lực, đã vượt qua bao nhiêu đau đớn để làm được điều đó.
Nhưng anh không bị Lục Miện thành công làm nhục như trong cốt truyện, và cũng không vì thế mà tâm lý bị tổn thương nặng nề.
Mẹ của Nguyễn Thanh Du đã dần khỏe hơn, thậm chí còn có thể xuống đất đi lại.
Mây mù cuối cùng cũng bị ánh sáng mặt trời xua tan, mọi thứ sẽ ngày càng tốt hơn.
Lục Miện bị kết án tử hình.
Hắn phạm nhiều tội: phóng hỏa, thuê người gϊếŧ người, giam giữ trái phép, cưỡиɠ ɧϊếp không thành.
Nhà họ Lục bởi vì hắn mà cổ phiếu sụt giảm, chịu nhiều tổn thất.
Không còn ai có thể giúp hắn nữa.
Lục Miện sẽ không bao giờ trở thành trói buộc của Nguyễn Thanh Du nữa.
Họa sĩ vĩ đại của tôi, cuộc đời anh ấy sẽ mãi suôn sẻ.
Trước khi bị hành hình, Lục Miện yêu cầu được gặp Nguyễn Thanh Du lần cuối.
Dù tôi không muốn anh đi, nhưng cũng không muốn can thiệp quá nhiều vào quyết định của anh.
Chỉ là trong lúc anh ấy đi, tôi có chút lo lắng sợ hãi.
Tôi sợ tên biếи ŧɦái Lục Miện sẽ nói gì đó với Nguyễn Thanh Du.
May mắn thay, sau khi trở về, Nguyễn Thanh Du cũng không có gì khác thường.
Tôi hỏi anh ấy, Lục Miện đã nói gì.
Anh cụp mắt xuống suy nghĩ một lúc, rồi chỉ hỏi tôi có muốn đi du lịch không?
Tôi đồng ý.
Chúng tôi cùng nhau đến Tây Bắc.
Ở vùng đất hoang vu cằn cỗi, chúng tôi nhìn thấy những bông hoa hồng tươi đẹp nở rộ.
Nguyễn Thanh Du nắm lấy tay tôi, đôi mắt chân thành nói với tôi:
"A Diên là người đáng giá nhất để anh yêu."
Tôi mỉm cười gật đầu với anh: "Họa sĩ vĩ đại, anh cũng là người đáng giá để em yêu."
Anh ấy kiên định chọn tôi.
Cho nên, đây là lời đáp lại của tôi dành cho anh ấy.
Hoa vẫn sẽ nở rộ.
Dù ở đâu đi nữa.
Ngay cả trên mảnh đất cằn cỗi nhất cũng sẽ nở ra hoa hồng.