Chương 17: Cứu anh ấy
Bác sĩ khuyên tôi nên nghỉ ngơi, nhưng tôi đã từ chối.
Tôi kiên quyết muốn đi cùng cảnh sát.
Tôi không biết trong hai ngày tôi hôn mê, Nguyễn Thanh Du đã phải chịu đựng bao nhiêu tra tấn.
Lục Miện có tính cách thâm hiểm và độc ác, tính tình thay đổi thất thường.
Trong cốt truyện gốc, hắn thường xuyên nổi giận vì những chuyện vặt vãnh không thể hiểu được.
Một giây trước còn dịu dàng, giây sau đã nổi cơn thịnh nộ.
Hắn sẽ bắt Nguyễn Thanh Du quỳ xuống.
Nhưng khi anh quỳ, hắn lại kéo tóc anh, buộc anh phải nhìn mình.
Chỉ cần trong mắt Nguyễn Thanh Du lộ ra một chút không phục, hắn sẽ trói anh lại, dùng roi hoặc thứ gì đó để trừng phạt anh.
Tâm lý hắn bị méo mó.
Trong giai đoạn đầu của cốt truyện, Nguyễn Thanh Du không hề tự nguyện làm chim hoàng yến của hắn.
Lục Miện dùng sức mạnh ép Nguyễn Thanh Du uống thuốc.
Dưới tác dụng mạnh của thuốc, Nguyễn Thanh Du không tránh khỏi lộ ra vẻ bối rối.
Hắn muốn nhìn thấy Nguyễn Thanh Du quỳ dưới chân mình cầu xin lòng thương xót.
Nhưng Nguyễn Thanh Du thà cắn rách tay mình cũng không chịu theo ý hắn.
Hắn lại nổi cơn thịnh nộ, buộc Nguyễn Thanh Du vẫn đang chịu tác dụng của thuốc phải phục tùng.
Tôi đã can thiệp vào cốt truyện, nhưng sức mạnh tự điều chỉnh của nó rất mạnh, cuối cùng sẽ vẫn xảy ra như cốt truyện gốc.
Ngồi trên xe cảnh sát, toàn thân tôi không ngừng run rẩy.
Tôi chỉ muốn cứu anh ấy càng sớm càng tốt.
Nguyễn Thanh Du là một người rất tốt, anh ấy xứng đáng được hưởng tất cả những điều tốt đẹp trên thế giới này.
Anh ấy nên có một cuộc sống tươi sáng của riêng mình.
Mà không phải trở thành công cụ bị buộc phải yêu người đã làm tổn thương mình, để đạt được kết thúc có hậu.
Khi tôi nhìn thấy Nguyễn Thanh Du, nước mắt không kìm được mà trào ra.
Tôi muốn nói với anh ấy rằng, "Họa sĩ vĩ đại, em đến cứu anh đây."
Nhưng lại không thể nói nên lời.
Anh ấy bị Lục Miện nhốt dưới tầng hầm.
Tầng hầm thấp bé, tối tăm và lạnh lẽo, trong không gian nhỏ hẹp ấy, đặt một cái l*иg sắt lớn màu vàng.
Trên tường tầng hầm treo rất nhiều dụng cụ tra tấn, roi da, dây thừng, xích sắt...
Toàn thân Nguyễn Thanh Du trần trụi, bị nhốt trong l*иg.
Tay và chân của anh đều bị xích sắt khóa lại.
Trên người anh ấy có rất nhiều vết thương, bao gồm vết bỏng, vết roi... chồng chất lên nhau, nhìn mà kinh hãi.
Khi mở cửa tầng hầm, anh theo phản xạ nhắm mắt lại.
Nhưng khi nhìn thấy tôi, anh ấy ngây ngẩn cả người.