Chương 16: Gọi cảnh sát
Người đó khoác một chiếc chăn ướt, băng qua ánh lửa, chạy về phía tôi.
Anh ấy lớn tiếng gọi tên tôi, nói rằng anh ấy đến cứu tôi.
Nguyễn Thanh Du nói: "A Diên, anh không có bỏ rơi em."
Khuôn mặt anh đầy vết thương, trán còn đang chảy máu, vì chưa được xử lý nên trông rất đáng sợ.
Khi anh nhìn tôi qua ánh lửa và làn khói dày đặc, trong mắt anh là niềm vui khi tìm lại được thứ đã mất.
Cứ như thể, trong mắt anh, tôi là một báu vật quý hiếm.
….
Sau khi tỉnh lại từ cơn hôn mê, tôi thấy mình đang nằm trên giường bệnh.
Không thấy bóng dáng của Nguyễn Thanh Du đâu.
Tôi muốn xuống giường đi tìm anh ấy, nhưng lại bị ngã lăn ra đất.
Vết bỏng ở bắp chân đã được băng bó, nhưng vẫn đau nhức không ngừng.
Hít phải nhiều khói khiến cổ họng tôi đau rát, không thể phát ra được tiếng.
Tôi ngơ ngác nhìn bác sĩ đến đỡ tôi dậy, mở miệng nói không ra tiếng hỏi ông ấy Nguyễn Thanh Du đang ở đâu.
Ông ấy không hiểu ý tôi, chỉ bảo tôi bình tĩnh lại.
Tôi nắm lấy tay áo của ông, vừa ra hiệu vừa cầu xin ông.
Cầu xin ông cứu Nguyễn Thanh Du.
Cầu xin ông giúp tôi báo cảnh sát.
Hỏa hoạn ở triển lãm tranh là do Lục Miện gây ra, vết thương trên mặt của Nguyễn Thanh Du cũng là do hắn làm.
Hắn đã gọi điện thoại cho tôi.
Đó không phải vì hắn ta phát điên, mà là đang khoe khoang với tôi, người mà trong mắt hắn là một kẻ đáng chết.
Lục Miện tự cho mình là thần thánh phán xét sinh tử của người khác, đứng ở trên cao nhìn xuống chúng tôi.
Cho nên, khi hắn phát hiện ra rằng vì sự can thiệp của tôi mà Nguyễn Thanh Du không rơi vào tuyệt vọng như trong cốt truyện gốc
Hắn bắt đầu cảnh cáo tôi.
Lục Miện nghĩ rằng tất cả mọi người đều sẽ nghe theo lời hắn.
Nhưng tôi không chỉ trái lệnh mà còn khịt mũi coi thường hắn.
Hắn quyết định gϊếŧ tôi, làm tôi biến mất.
Sau đó thì cướp lấy Nguyễn Thanh Du.
Hắn ta chính là con chuột trốn trong cống rãnh không thể ra ánh sáng, chỉ muốn kéo mặt trăng xuống vũng bùn.
Tôi không thể nói, dáng vẻ quơ tay quơ chân của tôi trông giống như một kẻ điên.
Bác sĩ hoàn toàn không hiểu ý tôi.
Tôi giật lấy bảng kiểm tra phòng từ tay ông ấy.
Trên chỗ trống, tôi viết: [Gọi 110, Lục Miện giam giữ trái phép Nguyễn Thanh Du! Nhanh lên!]
Bác sĩ vẫn còn do dự, hành vi của tôi thực sự không giống người bình thường.
Nhưng nhìn dáng vẻ tôi sốt ruột đến mức sắp quỳ lạy ông, cuối cùng ông cũng không đành lòng mà giúp tôi báo cảnh sát.