Sau Khi Xuyên Thành Nữ Phụ Trong Tiểu Thuyết Đam Mỹ

Chương 15: Hỏa hoạn

Chương 15: Hỏa hoạn

Tôi nghe thấy bên ngoài có người hét lên rằng có cháy.

Ngay lập tức, cả hội trường tràn ngập tiếng la hét hoảng loạn và tiếng bước chân chạy tán loạn.

Khói đen cuồn cuộn tràn vào từ khe cửa, làm tôi sặc đến chảy cả nước mắt và nước mũi.

Tôi lấy điện thoại, liên tục gọi cho Nguyễn Thanh Du.

Nhưng điện thoại đầu bên kia vẫn không có ai bắt máy.

Tôi bắt đầu lo lắng, sợ hãi.

Nỗi sợ bao trùm lấy tôi.

Tôi sợ rằng, anh ấy vẫn không thể thoát khỏi cốt truyện.

Trong cốt truyện, cũng có một vụ hỏa hoạn lớn.

Đó là do Nguyễn Thanh Du trong lúc tuyệt vọng nhất, đã tự tay gây ra.

Người thân duy nhất của anh qua đời, anh bị Lục Miện hành hạ cả về thể xác lẫn tinh thần.

Anh muốn thông qua vụ hỏa hoạn này để chấm dứt mọi đau khổ.

Hiện tại, trong mắt Nguyễn Thanh Du vẫn mang theo ánh sáng, trong lòng vẫn còn hy vọng tiến về phía trước.

Nhưng đám cháy vẫn đúng hẹn mà đến.

Trong lòng tôi đã có suy đoán, nhưng vẫn thấy sợ hãi.

Tôi sợ rằng đám cháy này sẽ hủy diệt tất cả mọi thứ của anh ấy.

Ngọn lửa liếʍ qua mặt đất, phòng chứa đồ chứa đầy giấy tờ và các vật dụng khác, nhanh chóng bốc cháy.

Ngọn lửa bao quanh tôi, không lâu nữa, tôi sẽ chết ở chỗ này.

Nhưng tôi không sợ chết.

Theo nghĩa thông thường, tôi đã chết một lần rồi.

Ở thế giới thực, tôi chết vì bị bệnh ung thư.

Tôi không có tiền, không có cách nào chữa bệnh.

Cha mẹ ruột đã bỏ rơi tôi từ lâu, khi nghe thấy tôi vay tiền chữa bệnh, họ không chút do dự từ chối.

Tôi không có bạn bè.

Cứ thế chết trong phòng bệnh viện.

Một mình cô độc.

Nhưng thay vì sợ hãi, ngược lại tôi cảm thấy như mình được giải thoát.

Sau khi ngoài ý muốn xuyên vào truyện, tôi chỉ coi mình là một khán giả.

Nhưng rồi tôi gặp Nguyễn Thanh Du.

Người luôn nhút nhát như tôi đã sinh ra can đảm muốn cứu anh ấy.

Có lẽ vì cảm thấy anh ấy giống mình, đều tuyệt vọng, đều không có ai giúp đỡ.

Có lẽ vì trong thâm tâm tôi luôn ghen tị với những người được coi là con cưng của trời, không nỡ nhìn họ gục ngã.

Tôi điên cuồng muốn cứu anh ấy.

Tôi muốn anh sống, muốn anh tràn đầy sức sống, muốn anh có thể nở hoa trong cuộc sống cằn cỗi này.

Tôi điên cuồng muốn thoát ra ngoài, tôi muốn đi tìm Nguyễn Thanh Du.

Nhưng sức nóng của ngọn lửa thiêu đốt cơ thể tôi, khiến tôi không thể cử động được.

Vào khoảnh khắc tôi tuyệt vọng, cánh cửa phòng chứa đồ đột nhiên bị ai đó đẩy bật ra.