Chương 14: Bất an
Từ tận đáy lòng, tôi vui mừng cho Nguyễn Thanh Du, thậm chí những lời khen ngợi ấy khiến tôi cảm thấy được vinh dự lây.
Nhưng không hiểu vì sao, trong lòng tôi lại có chút bất an.
Cách đó không xa, Nguyễn Thanh Du đang trò chuyện với vài vị khách.
Cảm nhận được ánh mắt của tôi, anh quay lại nhìn về phía tôi.
Anh nở nụ cười dịu dàng, ấm áp, mang theo sự tự tin của tuổi trẻ.
Tôi vẫy tay với anh, ra hiệu rằng không có gì.
Trong cốt truyện, đây là thời điểm đau khổ nhất của Nguyễn Thanh Du, mẹ anh đang nguy kịch, sự đau đớn cả về thể xác lẫn tinh thần khiến anh ấy gần như mất hết hy vọng.
Chỉ một chút nữa thôi liền tan biến.
Chàng họa sĩ vĩ đại của tôi, anh ấy có thân thể khỏe mạnh, đã đạt được một số thành tựu trong lý tưởng của mình, và có nụ cười rạng rỡ, đó là dáng vẻ nên có ở độ tuổi này.
Nghĩ đến mẹ của Nguyễn Thanh Du, tôi khẽ nhíu mày.
Kể từ khi tôi đưa Nguyễn Thanh Du đi, mẹ anh ấy đã được tôi sắp xếp vào một bệnh viện tư.
Tất cả các chỉ số vẫn luôn tốt, mọi thứ đều tiến triển tốt đẹp.
Hôm qua chúng tôi đến thăm bà, bà còn rất vui vẻ, nói rất nhiều chuyện với chúng tôi.
Sau khi nghe tin Nguyễn Thanh Du đoạt giải, bà còn xúc động đến rơi nước mắt.
Bà là một người phụ nữ dịu dàng.
Nếu cốt truyện không thể thay đổi.
Có lẽ, người mẹ hôm qua còn nắm tay Nguyễn Thanh Du gọi anh là A Du, có khả năng hôm nay hoặc ngày mai sẽ bước vào ranh giới của cái chết.
Tôi không dám tưởng tượng, Nguyễn Thanh Du sẽ ra sao.
Khi sự bất an trong lòng tôi ngày càng lớn dần, một cuộc điện thoại từ số lạ gọi đến khiến tim tôi như muốn nhảy khỏi l*иg ngực.
Sau khi cuộc gọi được kết nối, đầu dây bên kia truyền đến giọng nói của Lục Miện.
Vẫn như mọi khi, giọng điệu cao ngạo của hắn khiến cho người ta ghê tởm.
Tôi có thể tưởng tượng ra Lục Miện bên kia điện thoại đang đắc chí như thế nào.
"Lâm Diên, sao em lại không nghe lời như vậy? Em biết không? Những kẻ chống đối tôi đều không có kết cục tốt. Thứ tôi muốn, chưa từng không có được."
Tim tôi lỡ một nhịp, theo bản năng muốn mắng hắn thần kinh, nhưng điện thoại đã bị cúp máy.
Trong phòng triển lãm không biết từ khi nào đã xảy ra hỏa hoạn.
Vì để nghe điện thoại, tôi đã cố tình trốn vào phòng chứa đồ không có ai.
Lúc này, cửa phòng chứa đồ bị người ta khóa trái, tôi không thể ra ngoài.