Sau Khi Xuyên Thành Nữ Phụ Trong Tiểu Thuyết Đam Mỹ

Chương 13: Đoạt giải

Chương 13: Đoạt giải

Tranh của Nguyễn Thanh Du đoạt giải.

Tôi rất vui mừng.

Trong cốt truyện, anh ấy không bao giờ cầm bút vẽ nữa, nên dĩ nhiên không có chuyện đoạt giải.

Tôi muốn giúp anh ấy chúc mừng.

Cách tốt nhất để chúc mừng một họa sĩ lớn trong tương lai là để nhiều người nhìn thấy tranh của anh ấy.

Vì thế, tôi đã bỏ vốn để tổ chức triển lãm tranh cho anh.

Nhưng Nguyễn Thanh Du lại từ chối.

Anh ấy nói rằng tranh của mình chưa đủ để tổ chức triển lãm cá nhân.

Anh ấy lại tự ti rồi.

Tôi sốt ruột khuyên nhủ: "Nhưng anh là quán quân toàn quốc, là họa sĩ thiên tài, sao lại không được?"

Anh thở dài, bất đắc dĩ cười khẽ: "Ý anh là, số lượng không đủ. Chẳng lẽ triển lãm chỉ có một bức tranh thôi sao?"

Tôi còn tưởng là chuyện gì.

Tôi vỗ vỗ tay anh ấy: "Anh chỉ có một bức, nhưng em thì có rất nhiều!"

Tôi dẫn anh vào căn phòng mà tôi đặc biệt dành riêng để đặt tranh sơn dầu.

Tự hào nói với anh: "Họa sĩ vĩ đại, sau này anh nổi tiếng, giá trị của những bức tranh này sẽ tăng theo cấp số nhân đấy. Anh có hối hận vì đã bán giá thấp cho em không?"

Nguyễn Thanh Du lắc đầu, ôn nhu nói: "Anh còn bán cả bản thân mình cho em rồi, tranh của anh cũng đều thuộc về em."

Vẻ mặt tôi phức tạp nhìn anh, không biết nói gì.

Không phải là tôi không hiểu ý của anh.

Chỉ là tôi không biết nên đáp lại anh bằng thái độ nào.

Tôi không lạc quan như anh ấy thấy, thực ra thì không có ai muốn yêu tôi.

Ở hiện thực, tôi có ngoại hình bình thường, tính cách thì nhạt nhẽo.

Là kiểu người bị ném vào đám đông cũng không ai để ý.

Tôi không có bạn thân.

Cha mẹ cũng vứt bỏ tôi từ rất sớm.

Không có người nào để lưu luyến vướng bận.

Vì vậy, khi xuyên vào tiểu thuyết, tôi không nghĩ đến việc trở về thế giới thực.

Nguyễn Thanh Du ỷ lại vào tôi, thích tôi.

Nhưng tôi không thể xác định anh ấy thích Lâm Diên có gia đình giàu có, ngoại hình xinh đẹp.

Hay là linh hồn bình thường của tôi trong thân xác Lâm Diên.

….

Vào ngày khai mạc triển lãm tranh, có rất nhiều người đã đến.

Tôi đứng trong phòng triển lãm.

Nhìn những bức tranh tôi mua từ tay Nguyễn Thanh Du, từ căn phòng tối tăm được đặt vào không gian rộng lớn của triển lãm.

Khán giả xem tranh từ một mình tôi biến thành rất nhiều người có thể hiểu được chúng.

Tôi thong thả dạo quanh phòng triển lãm, lắng nghe những lời đánh giá và khen ngợi của mọi người.